Lâm Dung cảm thấy cả người mình đều lạnh lẽo, đất trời bốn phía ngập tràn băng tuyết, ánh sáng mạnh chiếu rọi trên mặt, chiếu đến ánh mắt đau đớn, hắn muốn tìm góc trốn đi, vội vàng dưới chân trượt ngã vào trong hồ, nước hồ lạnh thấu xương tràn qua mắt, Lâm Dung cả người phát run co lại thành một đoàn, mặc cho thân thể không ngừng chìm xuống.
Hắn cảm giác có bóng đen to lớn đang tiến đến gần mình, tiếng hô hấp dồn dập, Lâm Dung tóc gáy đều dựng lên, cũng không dám mở mắt.
Vào lúc này, có vật gì đó từ phía sau lưng hắn bơi tới, tốc độ rất nhanh, quấn lấy tay hắn, mang theo cảm giác lạnh lẽo mà trơn trượt. Lâm Dung mở mắt ra, phát hiện là một cái thanh xà nho nhỏ, dài chỉ bằng nửa cái cánh tay hắn, độ dày thân bằng hai chiếc đũa.
“Đừng sợ, là ảo cảnh.” Lâm Dung dường như nghe một giọng nam trầm thấp, còn chưa kịp suy nghĩ, thì thanh xà đã giơ cao cái đuôi thật dài kia lên, hướng trán hắn “ba” mà điểm một cái, ánh mắt Lâm Dung ánh tối sầm lại, nghiêng về sau ngã xuống.
Thanh xà trong nháy mắt lập tức phồng lớn, thân xà to bằng cái bát, vững vàng mà tiếp được thân thể Lâm Dung, vững vàng cuộn lại, đầu xà đối với ảo cảnh bên trong bóng đen tùy tiện phun ra lưỡi xà, trong miệng niệm câu gì, hét lớn một tiếng “Phá!”
Ảo cảnh như thủy triều thối lui, Lâm Dung ở trên thân thanh xà ngủ rất an ổn.
“Nhan Khanh, hắn không sao chứ?” Gia gia ở bên cạnh đợi rất lâu vừa nhìn thấy hai thân ảnh, liền bước nhanh tới trước quan tâm hỏi han tình huống, “Ta vừa thấy hắn không đúng, lập tức liền gọi ngươi tới giúp đỡ.”
Nhan Khanh chậm rãi đem Lâm Dung đặt xuống giường, thân rắn đảo qua áo ngủ thật mỏng manh của Lâm Dung, đảo qua không cẩn thận toàn bộ phần eo vô tình lộ ra, xuyên qua xương quai xanh trắng nõn, lướt qua dưới cổ, một đường trượt đến bên người gia gia mới chậm rãi mở miệng: “Bị thứ rác rưởi theo dõi.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Gia gia lo lắng nói, “Làm sao lại thu hút những thứ đồ ngổn ngang này!”
“Ngươi đi chuẩn bị ít thứ, để ta giải quyết nó”, Nhan Khanh suy nghĩ một chút lại hướng dẫn, “Còn có rượu thuốc kia, mỗi ngày nhớ lấy một bát.”
“Ai nha, ngày hôm nay vẫn còn chưa cho hắn uống!” Gia gia nói xong liền xoay người muốn xuống lầu.
“Chờ đã,“ Nhan Khanh nhìn nhìn Lâm Dung trên giường, lại nghĩ đến mới vừa rồi thân xà đảo qua thân thể, bỗng nhiên có chút lưu luyến cảm giác ấm áp kia, “Rượu thuốc ta đi chuẩn bị, bên trong cần thêm ít nguyên liệu.”
Gia gia không nghi ngờ hắn, gật gật đầu tự đi chuẩn bị những thứ khác.
Nhan Khanh xuống lầu lấy một bát rượu, bò a bò một đường trở lại trong phòng, nâng bát đặt trên tủ đầu giường, lại từ trên người rút xuống mảnh vảy xanh, bẻ một nửa biến thành bột phấn tan vào trong rượu.
Nhan Khanh vốn định trực tiếp uy Lâm Dung uống thuốc, lại phát hiện hình dáng thân thể chính mình căn bản không có cách nào gắng sức làm việc.
“Sách, bản thể có lúc đúng là không thuận tiện bằng hình người.” Nhan Khanh một bên oán giận, một bên biến trở về tiểu thanh xà, cái đuôi quấn lấy cổ tay Lâm Dung, đầu xà duỗi ra chạm vào trán hắn.
Lâm Dung cơ hồ là ngay lập tức liền mở mắt ra.
“Ngươi... Là tiểu thanh xà trong mộng?”
Nhan Khanh gật gật đầu, phối hợp với dáng vẻ nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần càng có vẻ đáng yêu.
“Ngươi tại sao lại ở trong phòng ta?” Lâm Dung nâng tay phải lên, đem tiểu thanh xà giơ lên cùng độ cao với hắn, vươn tay trái ra điểm điểm đuôi nhỏ chỗ cổ tay, “Cám ơn ngươi đã cứu ta.”
Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, Nhan Khanh phát hiện Lâm Dung trưởng thành phi thường đạt tiêu chuẩn, khuôn mặt trái xoan, lông mày rậm, đôi mắt to, đôi môi khéo léo đỏ mọng, khi cười lên đôi mày cong cong, khiến người ta không tự chủ bất giác muốn đến gần hơn.
Tiểu thanh xà dùng đuôi đụng một cái vào ngón tay còn chưa thu hồi hoàn toàn của Lâm Dung, xem như là nhận lấy tiếng cám ơn này, liền vểnh đuôi chỉ chỉ vào rượu thuốc trên tủ đầu giường.
“Đây là cái gì?” Lâm Dung bưng bát lên, nghe được một mùi vị rượu quen thuộc, “Là rượu trong cái bình dưới lầu?”
Tiểu thanh xà đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Thầm nghĩ rượu thuốc này có thể rất quý giá.
Lâm Dung nhớ tới gia gia trước có đề cập tới việc cho hắn uống rượu thuốc điều trị thân thể, nên ban đầu ba mẹ cũng là bởi vì nghe nói rượu thuốc này công hiệu cực kỳ tốt mới đem hắn đưa tới nơi này, liền tự giác cầm bát đưa lên miệng, trước tiên như thăm dò mà duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm, sau đó miệng nhỏ bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.
Hắn rất ít uống rượu, chỉ thỉnh thoảng cùng ba ba uống mấy ngụm, vốn dĩ lo lắng rượu này có mùi vị gì kỳ quái, nhưng không nghĩ tới dịch rượu trong suốt mang theo một mùi thơm lạnh lẽo, uống vào giống như bạc hà mát lạnh, đến trong bụng liền có cảm giác ấm áp thoang thoảng, tứ chi bách hài đều thả lỏng.
Tứ chi bách hài: toàn thân.
Thật thoải mái. Lâm Dung thả bát xuống, ngửa đầu nằm xuống, tràn đầy cảm giác mềm mại rung động như giẫm lên bông, còn không có chú ý tới tiểu thanh xà rời khỏi cổ tay, tiến vào lồng ngực, thẳng tắp mà nhìn hắn.
Nhan Khanh như là gặp quỷ nhìn chằm chằm cái miệng hơi cười của Lâm Dung, không nhịn được cúi thân xuống dùng đầu xà xoa xoa hai má Lâm Dung, mềm mại non mềm, cọ thật tốt.
“Hắc! Bắt được ngươi!” Lâm Dung uống quá nhanh, nên có chút say, nhất thời đem tiểu thanh xà xem như là đại xà ở trong bình bên dưới, nhớ tới đồ vật buổi chiều sờ được, không chết tâm mà giở lại trò cũ, cầm lấy thanh xà liền đi tìm nơi phồng lên kia.
Tuy rằng kích thước nhỏ hơn một chút, cấu tạo vẫn là giống nhau, Lâm Dung nghĩ thầm lúc này ta cần phải sờ cho thật rõ ràng!
Hắn tìm tới nơi nhô ra kia, đem ngón tay duỗi vào sờ tới kia hai viên tiểu đầu mang theo gai nhỏ, dưới sự vuốt ve của hắn, lúc này hai viên tiểu đầu dần dần biến lớn lên, thậm chí nơi kia tạo ra khe hở, hai cái viên đầu đều từ bên trong khe mở rộng đi ra, cứng cứng rắn rắn mà đối mặt cùng với Lâm Dung.
“Thật sự là có hai cái!” Lâm Dung rất là kinh ngạc, tự lẩm bẩm, “Làm sao so với chiều nay còn nhỏ hơn, ta so ra đều lớn hơn cái này thật nhiều nha!”
Nếu là lúc tỉnh táo, Lâm Dung sợ là không nói ra được câu sau kia, nhưng hắn hiện tại đã là nửa say nửa tỉnh, cũng không phân biệt được đêm nay ở nơi nào.
Nhan Khanh bị tiểu ngốc tử không biết trời cao đất rộng này chọc cười.
Trong lúc hoảng hốt Lâm Dung phảng phất như nhìn thấy thanh xà phun ra lưỡi xà đỏ tươi, để sát vào bên tai hắn, mở miệng nói.
“Dung Dung, lớn hay là nhỏ, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”