Xà Quân Như Mặc

Chương 29: Chương 29: DƯỠNG CÁI SỦNG VẬT




Ngoài chuyện nửa đêm xuất hiện một đàn rắn thì cũng không còn sự kiện gì nữa, đêm cũng yên lặng trôi qua, khi Bắc Dao Quang tỉnh lại trong tư thế nằm úp sấp trên bàn, áo khoác trên người nàng đã rơi xuống đất thì trong phòng cũng chỉ còn lại một mình nàng, Tư Đồ Y cùng Hắc Nô không biết đã biến đi nơi nào, chỉ có vật phẩm trong phòng cho nàng biết là bọn họ chưa rời khỏi trang viện.

” Tư Đồ công tử?” Bắc Dao Quang đứng lên, nhìn áo choàng rơi trên đất liền cầm lên đặt trên bàn, chăn màn trên giường vẫn xếp ngay ngắn chứng tỏ đêm qua không có người nằm qua, mở cửa phòng nàng đi về phía phòng mình, đã qua một đêm, đàn rắn chắc cũng đã kéo đi hết.

Trang viện không lớn nhưng không nhìn thấy thân ảnh của chủ tới Tư Đồ Y mà bóng dáng Trân Châu cũng không thấy đâu, cảm giác im vắng giống y như ngày đầu tiên nàng tỉnh lại ở đây, không một bóng người.

Căn phòng của nàng vẫn bị mở rộng cửa sổ và cửa chính, Bắc Dao Quang đi vào thì thấy giường của nàng đã vỡ tan tành, trên mấy tấm gỗ vụn là chăn bông của nàng, ngoài ra không có bất kỳ thay đổi nào, không hề có chút dấu vết chứng tỏ đêm qua có một đàn rắn đông đúc ở đây, làm cho người ta cảm thấy mọi việc giống như là một giấc mộng.

Thật đáng tiếc, nàng rất thích lục thúy xà kia, sau này muốn có một vật nhỏ xinh đẹp như vậy là sủng vật chắc là không có cơ hồi rồi.

Ngẩng đầu, hít vào một hơi liền nhìn thấy một đôi mắt thân thiết mang theo sự kinh ngạc, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thanh âm ôn nhuận quen thuộc “ Dao Quang, chuey65n gì đã xảy ra?”

” Như Mặc, ngươi đã trở lại? Thật tốt quá!” Bắc Dao Quang lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay hắn.

“Chuyện gì đã xảy ra?”, Như Mặc nhìn cái giường của nàng giờ là một đống gỗ vụn trên mặt đất, lại thấy cửa chính với cửa sổ bị phá vỡ, rồi lại nhìn Bắc Dao Quang, muốn nghe nàng giải thích. Hắn chỉ ở Lục Trung Thiên không quá một canh giờ, sao lại biến thành như thế này? Trong phòng là một mảnh hỗn loạn, nơi này xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể đoán ra nhưng hắn muốn nghe nàng nói chỉ là để chứng thật suy đoán thôi.

” Thực xin lỗi, Như Mặc, ta không phải cố ý biến phòng của ngươi thành như vậy”, Bắc Dao Quang thấy hắn khẽ cau mày nhìn cửa sổ, nghĩ là đang hỏi chuyện căn phòng nên vội vàng nói

“Khoan nói tới chuyện căn phòng, ta chỉ muốn hỏi ngươi lúc ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Như Mặc lại nhíu mày, dù sao phòng không phải của hắn, cho dù bị hủy toàn bộ hắn cũng không quan tâm, điều hắn quan tâm là hắn đã bảo Trân Châu chiếu cố nàng sao lại xảy ra tình trạng như thế này?

“Căn phòng của ta không biết vì sao mà nửa đêm xuất hiện rất nhiều rắn, sau đó Tư Đồ công tử cùng nô bộc của hắn phá cửa sổ vào cứu ta, cho nên phòng mới có thể ở cái dạng này, còn về phần cái giường vì sao bị vỡ thì ta không biết”, Bắc Dao Quang không thích nhìn bộ dáng bị nhíu mày của hắn, sẽ làm nàng nghĩ hắn không vui, mà nàng không hi vọng hắn vì nàng mà cảm thấy phiền não hay không vui, điều này sẽ làm nàng cảm thấy khổ sở hơn.

“Ngươi nói nửa đêm trong phòng ngươi xuất hiện rất nhiều rắn?”, Như Mặc nhẹ giọng hỏi lại.

“Ân, khắp phòng đều có, không biết có phải trong phòng có cái gì đó mà bọn rắn muốn ăn không?”, Bắc Dao Quang gật gật đầu, không nói với hắn hoài nghi của nàng về Trân Châu, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại.

“Trong trang viện làm gì có thứ gì rắn thích ăn”, Như Mặc bình tĩnh đáp làm cho Bắc Dao Quang không nghe ra cảm xúc của hắn, bất quá trực giá của nàng cho biết là hắn mất hứng.

“Như Mặc, ngươi không thích rắn sao?”, nàng vốn định hỏi là có phải hắn sợ rắn hay không, nhưng đến nửa chừng lại đổi thành “không thích”, bởi vì nghĩ hắn làm nam nhân, mà nam nhân thì luôn không muốn bộc lộ khuyết điểm cùng sợ hãi trước mắt nữ nhân, cho nên mới cẩn thận hỏi hắn, hơn nữa hắn cần gì phải lo sẽ bị mất mắt, cũng không có quy định chỉ có nữ nhân mới sợ rắn a “ không liên quan, dù sao chúng ta cũng rời khỏi nơi này phải không?”

“ngươi nghĩ rằng là ta sợ rắn sao?”, Như Mặc dùng ánh mắt mang chút kỳ quái nhìn nàng, nếu hắn nghe không lầm thì là nàng đang an ủi hắn, còn dám nghĩ hắn sợ rắn? nàng là một nữ nhân chẳng lẽ không sợ sao? Cảm giác vừa tỉnh lại thấy cả phòng toàn là rắn, hắn không cần nghĩ cũng biết, nếu không thì cửa chính với cửa sổ cũng không bị phá đến tình trạng này.

” Ách, chẳng lẽ không đúng sao? Vậy thật tốt quá! Không sợ là tốt rồi, mà cũng phải, ngươi xây trang viện ở trên núi, tất nhiên là sẽ không sợ rắn, nhưng nếu ngươi thực sự thấy một phòng toàn là rắn thì cho dù là không sợ cũng sẽ dựng hết lông tóc a” Nàng hôm qua cũng bị dọa cho chết khiếp, hiện tại có thể nói hết với Như Mặc, muốn chia sẻ với hắn.

“Vậy ngươi bị dọa sợ rồi sao? Như Mặc nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, cảm giác dị thường trong lòng lại tăng lên, ánh mắt nhìn nàng chăm chú không tự chủ mà trở nên ôn nhu hơn. Hắn không biết nhưng Bắc Dao Quang lại cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt hắn, trong lòng không khỏi vui mừng, đầu tiên là gật nhưng rất nhanh lại nói “ đúng là lúc đầu ta bị dọa cho sợ, nhưng giờ nghĩ lại thì cũng không có gì phải sợ, kỳ thật lá gan của rắn nhỏ hơn con người rất nhiều, bọn chúng bình thường cũng không chủ động tấn công, có khi cắn người là vì chúng nó so với chúng ta còn sợ hãi hơn. Ngày hôm qua có cả ngàn con rắn trong phòng ta, còn có một con bò lên giường, rồi lên cổ ta nhưng cũng không có cắn ta, ngược lại còn bị ta dọa, cho nên không làm chuyện gì quá phận thì cần gì phải sợ, đúng không?”

Ánh mắt Như Mặc nhìn nàng càng thêm nhu hòa, chưa từng có nhân loại nào đặt mình vào hoàn cảnh của loài rắn của hắn mà suy nghĩ qua, trên thực tế loài rắn không chủ động tấn công con người nhưng con người vừa nhìn thấy xà loại là liền đuổi giết, đối với xà loại bọn họ, cừu hận và thương tổn so với con người còn nhiều hơn nhưng con người chưa từng thức tỉnh hành vi của mình. Nhưng nữ tử nhỏ xinh trước mặt này lại có thể nghĩ tới, có lẽ cùng nàng trải qua cả đời cũng không phải là chuyện khó chịu cho lắm.

“Những lời này thực sự là ý nghĩ của ngươi sao?” Như Mặc ôn hòa hỏi.

Bắc Dao Quang tuy không biết nàng nói gì khiến cho cảm tình của Như Mặc với nàng tăng lên nhưng dù sao đó cũng là mơ ước, là kết quả mà nàng mong muốn nên càng ra sức gật đầu “ đương nhiên, Như Mặc, ta nói cho ngươi biết nha, hôm qua ta nhìn thấy một vật nhỏ rất khá, ta còn muốn nuôi nó làm sủng vật, đáng tiếc lúc ta vô ý đã làm cho nó chạy thoát”

“Xinh đẹp? ngươi đang nói tới rắn sao?”, Như Mặc nhìn chăn bông nằm trên đống gỗ vụn kia, trong mắt chợt hiện lên u quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.