Trân Châu đi vào phòng của Bắc Dao Quang, nhưng trong phòng lúc này trống rỗng, ngoài trừ cửa chính và cửa sổ bị phá làm cho gió đêm thổi vào thì trong phòng không nhìn thấy vết tích gì của lục thúy xà, chỉ có trên mặt đất lưu lại một ít dịch trong suốt của đàn rắn nhỏ, như muốn nói cách đây không lâu trong phòng này có cả ngàn con rắn độc.
Trân Châu tức giận trừng mắt, dùng sức đạp xuống đất một cái, tạo nên âm thanh thật lớn, đồ vô dụng, ngay cả một nhân loại cũng không thể cắn chết, không biết trên trời cho bọn chúng nọc độc để làm gì?
Trân Châu tức giận vô cùng, sớm biết như vậy nàng không nên đưa bọn chúng tới mà phải đem bọn rắn màu gỉ sét tới, tuy rằng nọc của bọn chúng không độc bằng lục thúy xà nhưng ít ra lá gan chúng lớn hơn, sẽ không sợ hãi nhân loại. Hừ, hàng ngàn con rắn thế nhưng lại bị một nhân loại dọa , mà nữ nhân đáng chết một nghìn lần, một vạn lần kia, lúc này lại ngồi uống trà thoải mái trong phòng.
Ngày mai chủ nhân trở về, nàng nên làm thế nào để thoát tội đây?
“Coi như mạng ngươi lớn, nhưng Bắc Dao Quang, ngươi thoát được một lần, ta xem ngươi có thể thoát bao lâu, chỉ cần có Trân Châu ta ở đây một ngày, ta sẽ không để ngươi sống tốt”, Trân Châu dùng sức đá vào giường của Bắc Dao Quang, cái giường bằng gỗ hoàng lên rắn chắc lập tức sập ngã.
Trân Châu cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, xoay người đi ra ngoài, dám kêu nàng làm khương thang, được, nàng sẽ làm, chỉ sợ bọn họ không dám uống.
***********************
Lục trung thiên; kính hồ
Như Mặc đứng trước mặt hồ không chút gợn sóng, phẳng lặng như một tấm gương, soi rõ thân ảnh cao thon của hắn, đứng trước mặt kính, mọi vật trở nên nhỏ bé giốn như một giọt mưa rơi vào biển lớn, tùy thờ đều có thể bị bao vây tiến vào trong đó, đây chính là kính hồ Lục Trung Thiên, có thể nhìn thấy kiếp trước, kiếp này cùng nhân quả tuần hoàn của phàm nhân.
Như Mặc vốn không nghĩ tới, bởi vì có nhiều yêu tinh sau khi đi vào, trở ra đều không nói một lời về những gì đã xảy ra, cho nên trong tư tưởng của Như Mặc, kính hồ tuy có thể biết được quá khứ tương lai nhưng cũng có thể làm cho người ta không thể thoát khỏi nghiệp chướng, cũng sẽ quấy nhiễu ý chí tu tiên. Do đó không tu thành chính quả nên mới có nhiều yêu tinh có đạo hạnh đếu biết tới nơi này, cũng biết có thể thông qua nơi này để biết trước kiếp nạn sắp tới, nhưng không có nhiều yêu tinh thực sự đến chỗ này, ngược lại còn là tránh không kịp, bởi vì sợ biết được kiếp nạn sắp tới lại không thể tránh khỏi nhiều kiếp nạn sau đó nữa.
Mà trong lòng Như Mặc, ý niệm thành tiên rất kiên định, nếu không có Bắc Dao Quang từ trên trời rơi xuống, hắn tin tưởng giờ này hắn đã trải qua thiên kiếp, đứng vào hàng tiên ban. Cho nên chỉ cần hắn trả ơn cho Bắc Dao Quang xong thì hết thảy mọi việc đều không liên lụy tới hắn, Văn Võ Khúc Tinh hạ phàm cùng với Bắc Dao Quang có quan hệ gì cụng không dính dáng đến hắn. Hắn dù đạo hạnh cao thâm cỡ nào thì cũng chỉ là yêu tinh, cho nên nếu không muốn bị những người khác dành mất cơ hội báo ân trước thì hắn nhất định phải có hiểu biết thêm về Bắc Dao Quang, mới không mất đi cơ hội báo ân. Cho nên hắn quyết định tìm đến Lục Trung Thiên.
Đang lúc Như Mặc định tiến vào trong kính hồ thì phía sau vang lên tiếng gọi “ Xà quân chậm đã”
Như Mặc người lại thì thấy một lão nhân tiên cốt phiêu phiêu, chòm râu trắng muốt, tay trái cầm một cái phất trần, tay phải để kết ấn như ý để trước ngực, hai mắt có chút sốt ruột nhìn hắn, thân hình cũng đang tiến nhanh về phía hắn.
Như Mặc liếc mắt nhìn thấy dưới chân hắn có đám mây cát tường, hơn nữa nhìn bộ dáng thì đoán chắc đây chính là Thái Bạch Tinh Quân, cũng được xưng là Bạch Tán Nhân, đứng hàng thượng tiên liền ôn hòa, cúi đầu hành lễ “ Như Mặc gặp qua thượng tiên, xin hỏi thượng tiên có gì chỉ giáo?”
“Xà quân tính tiến vào trong kính hồ để tìm hiểu chuyện kiếp trước, kiếp này sao?”, Thái Bạch Tinh Quân cảm thấy may mắn vì hắn đã tới kịp, nếu không thì chẳng phải kế hoạch của hắn sẽ thất bại một nửa sao?
“Đúng, nơi này không phải chỉ cần tự nguyện thì yêu, tiên đều có thể tùy tiến vào hay sao?”, Như Mặc cảm thấy khó hiểu, tuy hắn biết nơi này đã tồn tại vài ngàn năm, nhưng hiểu biết về Lục Trung Thiên cũng rất ít, hơn nữa hắn lần đầu tiên đến đây, chẳng lẽ hắn không biết thiên đình đã ra lệnh mới, không cho phép yêu tiến vào? Nếu không thì bất luận là ai cũng không có quyền ngăn cản hắn đi vào.
” Xà quân hiểu lầm, kính hồ là nơi chỉ cần đạo hạnh đủ để tới nơi này thì dù là tiên hay yêu đều có thể đi vào, nhưng Xà quân cũng biết một khi tiến vào thì ngươi có thể thấy hết những gì ngươi muốn biết nhưng cũng sẽ cướp đoạt thứ ngươi quý trọng nhất để làm điều kiện trao đổi, Xà quân tu vi cao, con đường tu luyện cũng rất kiên định, giờ cũng đã tới giới hạn vạn năm đạo hạnh, là vì cái gì?” Thái Bạch Tinh Quân giải thích, đồng thời cũng hỏi ngược lại.
” đắc đạo thành tiên!” Như Mặc không chút do dự liền thốt ra, sau đó sắc mặt liền thay đổi, hỏi lại “ nói như Thượng tiên thì một khi Nhực Mặc đi vào sẽ liền vô duyên với việc thành tiên?”
” Xà quân quả nhiên ngộ tính cực cao, cùng tiên vô duyên hay không, lão hủ không dám nói bừa, nhưng kính hồ luôn tồn tại năng lực đoạt lấy thức trân quý nhất của người khác, vô số tiên yêu đều tự nguyện tiến vào muốn biết trước tương lai không biết rằng sau khi tiến vào là đã tuyên cáo hắn vô duyên với nguyện vọng lớn nhất của mình, nguyện vọng lớn nhất của Xà quân là cái gì hay đồ vật gì ngươi quý nhất, kính hồ sẽ đoạt lấy, làm điều kiện trao đổi để Xà quân biết được thiên cơ”, Thái Bạch Tinh Quân lại lần nữa kết ấn như ý, vẻ mặt thuần thuần dạy bảo.
Đối với Như Mặc mà nói, nguyện vọng lớn nhất của hắn không nghi ngờ gì chính là thành tiên, Thái Bạch Tinh Quân là thượng tiên thiên đình, đương nhiên không có lý do lừa gạt yêu tinh như hắn, việc báo ân là quan trọng nhưng nguyện vọng thành tiên còn quan trọng hơn, nếu hắn không cẩn thận tiến vào trong đó, biết được chuyện kiếp này và tương lai của Bắc Dao Quang thì đồng nghĩa với việc hắn không thể thành tiên, vậy hắn tiến vào trong đó không phải sẽ trở nên vô tình vô nghĩa lần nữa sao?
Thì ra đây là nguyên nhân yêu tinh sau khi đi vào không chịu nói gì sao? Nếu Thái Bạch Tinh Quân gọi hắn chậm nửa khắc, hắn đã bước vào trong đó, nghĩ đến đây, Như Mặc không khỏi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội quý xuống, hành đại lễ với Thái Bạch Tinh Quân “ Như Mặc khấu tạ thượng tiên đã chỉ điểm”
” Xà quân mau mau xin đứng lên, Xà quân một lòng tu luyện, ý chí kiên định, lãi hủ nhiều năm qua vẫn chú ý con đường tu hành của ngươi, không đành lòng thấy công sức vất vả nhiều năm của Xà quân trở thành vô ích nên mới ra mặt ngăn cản, nếu ngày nào đó đắc đạo, Xà quân sẽ đến núi Thái Bạch của ta tu hanh chứ?”, Thái Bạch Tinh Quân lập tức nâng Như Mặc dậy, thân mật hỏi, Như Mặc nghe vậy mừng rỡ vô cùng, Thái Bạch Tinh Quân nói vậy là muốn hắn sau này làm môn hạ, đây quả thực là việc quá vui, làm sao có thể cự tuyệt, vội vàng đầu “ Như Mặc tạ ơn Tinh Quân, nếu ngày nào đó đắc đạo, nhất định không quên sự chỉ điểm của Tinh Quân”
“Được, được, Xà quân còn phải cố gắng nhiều, về việc Xà quân nghĩ thông suốt chuyện kính hồ, lãi hủ trong lòng đại khái cũng hiểu rõ, Xà quân mau về lại thế gian đi thôi, trên trời một ngày bằng một năm ở hạ giới, nơi này không nên ở lâu sợ thế gian có biến, lão hủ nếu có thể sẽ tận lực giúp Xà quân”
Có lời này của Thái Bạch Tinh Quân, Như Mặc như được uống thuốc an thần, vội hành đại lễ rồi xoay người rời đi. Thái Bạch Tinh Quân từ trên tầng mây nhìn theo thân ảnh xanh biếc của Như Mặc, ánh cười trong mắt càng thêm sâu, tay phải đưa lên sờ ngực, lại cảm thấy may mắn lần nữa, nếu hắn tới không kịp để Như Mặc tiến vào trong hồ nhìn thấy hết thảy thì chẳng phải kế hoạch của hắn và Phúc Thọ Tinh Công đều đổ sông đổ biển hết sao?
Vì để cho các tinh quân khác thuận lợi trở về thiên đình, hắn đành phải thực xin lỗi Như mặc, dù sao hắn cùng cô gái nhỏ kia cũng đã có quan hệ, dây tơ hồng cũng đã trói buộc bọn họ, có muốn đổi cũng không kịp nữa rồi, cùng lắm sau khi xong việc, hắn sẽ hướng Ngọc đế cầu xin cho Như Mặc cái danh hào tán tiên gì đó, còn việc lên trời, đứng vào hàng tiên ban thì nhất định là vô duyên rồi.
Ai, tất cả đều là mệnh, xà quân a xà quân, ngươi ngàn lần, vạn lần đừng trách lão hủ, lão hủ cũng là bất đắc dĩ a!