Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 95: Q.2 - Chương 95: BỊ THƯƠNG




Đặt lên môi nàng một nụ hôn dài triền miên, mãi cho đến khi nàng sắp không thở nổi, hắn mới nhẹ nhàng buông ra. Hai tay rất vô phép mà ve vuốt lên chỗ mềm mại của nàng, mắt hắn đầy tà khí liếc nhìn nàng.

“Tiểu Bối Bối, không phải ban nãy ngươi nhìn ta chăm chú thấy rất nhiệt sao? Bây giờ ta sẽ giúp ngươi hạ nhiệt!” Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại khoác lên tà khí mị hoặc đến cực điểm, nếu so sánh với con người chuyên chú nghiêm túc khi nãy sẽ có thể lầm tưởng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Nhớ lại mới vừa rồi bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ, mặt của nàng nóng nóng lên, mạnh miệng nói: “Đồ chảnh choẹ! Ai thèm nhìn ngươi chứ.”

“Chính là ngươi nhìn ta a.” Hắn dõng dạc nói rồi mờ ám nháy mắt mấy cái với nàng, sau đó xoay người một cái, đem nàng đặt ở trên ghế nằm, dùng thân thể nóng rực của hắn nhanh chóng dán sát vào nàng.

Ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị ‘gắn bó’, Huyên Trữ công chúa đột nhiên xông tới, chưa kịp thấy rõ tình hình bên trong, nàng đã vội vàng gọi: “Vương huynh, ta…A…”

Ở trên chiếc ghế nằm cao quý hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyên Trữ đứng ở cửa, đôi mắt trợn thật lớn nhìn chằm chằm bọn họ.

Cuối cùng, ánh mắt của nàng rơi xuống thẳng trên người Bối Bối, ánh mắt chợt loé lên lửa giận, nàng tức giận vội vàng xông tới: “Tô Bối Bối, ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ, tại sao lại dám đến ngự thư phòng câu dẫn Vương huynh của ta!”

Bối Bối ù ù cạc cạc không hiểu sao tự nhiên mình bị mắng, cũng mặc kệ cảm giác xấu hổ, nàng tức giận phản bác: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang câu dẫn hắn, chẳng lẽ không thể là hắn câu dẫn ta sao?”

“Vương huynh ta lúc đọc sách luôn không cho phép có người ngoài ở đây, nếu không phải do ngươi da mặt dày bám lấy Vương huynh của ta, Vương huynh ta sẽ ở thư phòng quấn lấy ngươi sao? Ngươi cũng không tự biết vị trí của mình à.”

Cô Ngự Hàn nhìn các nàng ngươi một lời, ta một tiếng, bất đắc dĩ mà ngắt lời: “Huyên Trữ, sự tình không phải giống như ngươi tưởng tượng…”

“Vương huynh, ngươi không cần phải nói, Huyên Trữ đều hiểu được. Ngươi nhất định là bị nữ hồ ly tinh này mê hoặc rồi, nên mới nhất thời hồ đồ.” Huyên Trữ nghiễm nhiên một lòng bảo vệ hình tượng của hắn.

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn sửng sốt một chút, sau đó thâm ý mà bật cười to, nghiêng tay chỉ vào Bối Bối, con ngươi đen trở nên cực kì nóng bỏng, vừa như thở dài vừa như cam tâm tình nguyện: “Ta xác thực bị nàng mê hoặc, còn bị mê hoặc hoàn toàn không nhẹ.”

Nếu không, tại sao hắn mỗi một lần chạm tới nàng đều muốn ngừng mà ngừng không được, nhưng mà… Hắn phi thường nguyện ý bị nàng mê hoặc!

Hướng nàng nháy mắt mấy cái, Cô Ngự Hàn dõng dạc nói cười với nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi mê hoặc ta, ngươi là tiểu yêu tinh.”

Bối Bối lấy tay đẩy hắn ra, tình cảm của hắn một chút cũng không công nhận, hếch mặt hướng Huyên Trữ: “Ngươi còn không cho muội muội ngang tàng bạo ngược của ngươi một lời giải thích, rốt cuộc là ai câu dẫn ai!”

“Ngươi dám nói ta ngang ngược? Ngươi… Ngươi chán sống rồi có phải không. Người đâu, đem hồ ly tinh không biết xấu hổ này tha ra ngoài chém cho ta.” Huyên Trữ tức giận đến cả người phát run. Nàng đã lớn như vậy, chưa từng có người dám ở trước mặt nói xấu nàng, mà ngay cả Vương huynh cũng chưa từng nói nặng một câu với nàng.

Cô Ngự Hàn cau mày, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, trầm giọng quát bảo nàng ngưng lại : “Huyên Trữ!”

Nghe được ngữ khí nghiêm túc của hắn, Huyên Trữ ngẩn ngơ, nàng có chút tổn thương nhìn Cô Ngự Hàn: “Vương huynh, ngươi… đang mắng ta sao? Vì nữ nhân này…mắng ta. ”

Ngữ điệu của nàng, cho thấy việc trước mắt đang làm cho nàng vô cùng kinh ngạc. Đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng nhuộm lên màu hồng nhạt, trông vô cùng khổ sở đáng thương lên án Cô Ngự Hàn, còn bộ dáng như muốn khóc.

Vương huynh… dùng ngữ khí nặng như vậy nói chuyện với nàng.

Nhìn nàng bộ dạng đáng thương đọng đầy nước mắt như vậy, tim Cô Ngự Hàn lập tức mềm nhũn, hắn buông nhẹ thanh âm: “Huyên Trữ, chúng ta đi ra ngoài nói tiếp.”

Kích động lắc đầu, Huyên Trữ công chúa trông như là không thể chấp nhận thêm bất kì câu từ nào nữa, nàng cắn môi lảo đảo lùi về phía sau.

Sau đó, nàng giống như vô cùng bị đả kích xoay người chạy như bay: “Vương huynh không thương Huyên Trữ, Huyên Trữ ghét Vương huynh.”

Nhìn thân ảnh Huyên Trữ chạy trốn lướt nhanh như bay, mi tâm của Cô Ngự Hàn nhăn lại càng thêm sâu, hắn chỉ muốn đuổi theo ngay lập tức, nhưng lại bị Bối Bối gọi lại.

“Cô Ngự Hàn, ngươi quả thực muốn tiếp tục dung túng muội muội của mình như vậy sao?” Bối Bối híp mắt nhìn hắn.

Nàng thật sự là chịu đủ cái mũi nhọn của cô công chúa điêu ngoa kia nhằm vào rồi, không phải mỹ nữ thì sao chứ, xuất thân không cao quý thì đã làm sao nào, nàng cũng là người, không phải chỗ trút giận!

Cô Ngự Hàn quay đầu lại nhìn nhìn nàng, lại quay đầu nhìn xem ngoài cửa, hắn trấn an vỗ vỗ mặt tròn của nàng, bất đắc dĩ nói: “Bối Bối, tính tình của Huyên Trữ đúng là được nuông chiều một chút, nhưng tâm nàng cũng không xấu, ngươi… ít cùng nàng đấu võ mồm, nhường nàng một chút được không?”

Nói xong lời cuối cùng, hắn ngữ khí có chút áy náy mà dừng lại một chút.

Nghe vậy, Bối Bối phẫn nộ âm thầm nắm chặt nắm tay, con ngươi trong suốt thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng cảm thấy rất không công bằng, cũng cảm thấy… bị tổn thương.

Rõ ràng nàng là bị ăn hiếp, hắn vì cái gì mà thiên vị bảo nàng phải nén giận, nàng có thất tình, lục đục, cũng có cảm xúc, mà hắn, một câu công đạo cũng không nói, còn muốn nàng nuốt vào tất cả tình tự.

Nàng vốn không phải là loại người cam chịu, hắn muốn nàng thay đổi sao? Lúc này thì vì lựa ý hùa theo muội muội của hắn, nếu tiếp tục như vậy nữa, có phải sau này cũng phải lựa ý hùa theo mọi tâm trạng của hắn mà biến mình thành oán phụ hay không?

Khóe môi gợi lên một tia cười chua xót, nàng cưỡng chế vết thương trong lòng, ngạo nghễ mà dò xét hắn: “Nếu ta nói không thì sao?”

“Bối Bối…” Cô Ngự Hàn khổ não nhìn nàng, tâm tư lại bay hướng ngoài cửa, chân Huyên Trữ vừa khoẻ, nàng vừa rồi chạy nhanh như vậy không biết có thể phát bệnh hay không?

Nghĩ đến đây, lòng hắn càng thêm nôn nóng.

Cúi đầu, hắn vội vàng hôn xuống gò má nàng xin lỗi : “Sau này chúng ta lại thương lượng chuyện này.”

Vừa dứt lời, bóng người của hắn đã biến mất ở cạnh cửa.

Bối Bối lấy tay xoa dấu hôn trên gò má, lúc này đây, hắn hôn thật sự nhẹ, cơ hồ không có chạm đến da thịt của nàng, hơi ấm mỏng manh nhanh chóng tiêu tán ở trong không khí, nàng thậm chí không kịp cảm thấy hơi ấm của hắn.

Kinh ngạc nhìn khuôn cửa trống rỗng, nàng buông nắm tay đang nắm thật chặt ra, vô lực một lần nữa ngồi trở lại ghế nằm, lòng nàng rất loạn, rất loạn…

Đối với hắn mà nói, nàng rốt cuộc được coi là gì? Là người mà hắn nhất thời hứng khởi đùa đúng không? Hay là món đồ chơi của hắn khi giết thời gian nhàm chán? Hoặc là… nếu theo như lời của Huyên Trữ công chúa, bởi vì nàng bình thường, cho nên hắn cảm thấy mới mẻ?

Nàng mờ mịt nhìn quanh thư phòng một chút, nhìn đến vách tường điêu khắc vô cùng hoa lệ rất cao rất cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy… hoàng cung này thì ra cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

Không muốn lại tiếp tục phải đứng một mình ở trong căn phòng lớn như vậy, nàng nhanh chóng đứng lên, như thể đang trốn tránh một cái gì đó mà đi như bay rời khỏi thư phòng, không có mục đích theo một phương hướng tùy tiện mà chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.