Ánh nắng thực rực rỡ, thời tiết thực trong xanh, không khí thực trong lành. Bầu không khí như vậy, thích hợp nhất là đi ra ngoài tắm mình trong nắng.
Bối Bối duỗi thẳng người, từ phòng trong chạy ra ngoài, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ, chân của nàng mới di động, đã bị một người từ phía sau nhấc bổng lên.
“Ai nha, ai. . . . . .” Tứ chi của Bối Bối giống như con gấu con giãy giụa ở trong không khí.
Ôm nàng vào trong lồng ngực, Cô Ngự Hàn cười nhạt: “Tiểu Bối Bối, ngươi muốn đi đâu, không phải đã kêu ngươi ngoan ngoãn ở thư phòng cùng ta đọc sách sao? Thế nào mà đã lén đi rồi.”
Thở dài một tiếng ai oán, Bối Bối nhịn không được lầu bầu: “Buồn chết đi mất, ta không thích đọc sách, ngươi thích xem thì tự đi xem một mình đi.”
“Không được, ngươi phải xem cùng ta.” Giọng điệu Cô Ngự Hàn là không muốn thương lượng, tiếp đó liền xách nàng đi vào trong phòng.
Bối Bối chưa từ bỏ ý định mà gào lên : “Cô Ngự Hàn, đây rõ ràng là hành động xâm phạm nhân quyền, ta đã nói ta không muốn đọc sách.”
“Vậy ngươi ngồi nhìn ta đọc đi. ” Cô Ngự Hàn tùy ý mà nói, sau đó nhét nàng trở lại trên cái ghế dựa sang trọng nàng ngồi lúc đầu, hai tay nhấn bả vai nàng không cho nàng đứng lên.
Con ngươi đen chớp chớp, hắn cong môi: “Tiểu Bối Bối, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, nếu lúc ta ngẩng đầu lại nhìn không thấy ngươi ở đây, hừ hừ, ngươi liền thảm !”
Con ngươi sáng láng của hắn, đột nhiên trở nên vô cùng tà ác, làm cho Bối Bối quả thực không thể không ngoan.
Thấy nàng không hề phản kháng, Cô Ngự Hàn mới vừa lòng đi về phía thư án của hắn, cầm lấy sách tiếp tục xem.
Bối Bối không phục cúi đầu mắng trả lại: “Bạo quân, tiểu nhân, độc tài…” Đem đủ hết mấy từ thầm thì bất mãn của nàng lọt trong tai, hắn cũng chỉ nhíu mày, không thèm để ý tới, vẫn tiếp tục tập trung vào sách.
Ngồi yên một hồi, con ngươi của Bối Bối đổi tới đổi lui, nhìn lên một đống thư trên giá sách, nhưng chẳng có cuốn nào lọt mắt nàng, nàng muốn xem truyện tranh à.
Cổ xoay vòng vòng, ánh mắt của nàng tự nhiên dừng ở trên người Cô Ngự Hàn, thấy hắn rất chăm chú đọc sách, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm trang hơn một chút so với ngày thường, bờ môi đẹp đẽ cũng không hàm chứa nụ cười chậm rãi nữa, mà trông thật nghiêm nghị.
Tay nàng chống cằm, tinh tế mà đánh giá hắn.
Lông mi hắn thon dài vừa vặn, cái mũi anh tuấn, bờ môi thực…gợi cảm, nhớ tới lúc bọn họ hoan ái, nàng luôn bị đôi môi mềm mại ấm áp của hắn hôn đến mất luôn phương hướng, sau đó đành để hắn muốn làm gì thì làm.
Ừm…Ở phương diện nào đó có thể nói hắn là một người tình hoàn hảo đến một trăm phần trăm.
Tầm mắt chuyển qua chỗ vạt áo của hắn, trong đầu, không tự chủ được mà hiện lên dáng người kiện mỹ hữu lực* của hắn, vóc dáng cân xứng kia, thật đúng là làm cho nàng chảy không ít nước miếng…
Ai nha, nàng đang suy nghĩ gì a, thế nhưng càng nghĩ lại càng thêm háo sắc. Dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ hai má một chút, muốn che dấu vẻ “không tự chủ được” trên mặt đang bộc phát lên cao, không được, nhìn mị lực của hắn như vậy, nàng liền cảm thấy trong cơ thể có phản ứng mà nóng lên, nàng biến thành sắc nữ rồi.
Đứng lên khỏi ghế nằm, nàng khe khẽ bước đến bên cạnh, ngồi xuống kế bên hắn, vươn đầu nhìn qua vai hắn xem thử : “Cô Ngự Hàn, ngươi xem cái…”
Ai ngờ, lời của nàng vẫn chưa nói xong, hắn liền quay đầu… trừng mắt nhìn nàng: “Đừng ồn ào.”
Bối Bối sửng sốt, chu miệng cãi lại hắn: “Ta chính là muốn ồn ào.”
“Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở kia.” Cô Ngự Hàn vận pháp lực trong lòng bàn tay, hướng nàng nhẹ nhàng vung lên, nàng liền bị một đoàn hồng quang vây khốn, tiếp đó, với tốc độ rất nhanh, nàng bị mang về đến chỗ ban đầu trên ghế nằm.
Sau đó, hắn liền như không có việc gì phát sinh tiếp tục ngồi xem sách. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thực nghiêm túc, rõ ràng viết: đừng làm phiền.
Bối Bối nhịn không được bực mình mắt liếc hắn một cái, sau đó trở lại trên giá sách tùy ý cầm lấy một quyển, xoay người, đi tới chỗ cách hắn xa nhất, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, giận dỗi vừa mở sách ra… vừa nguýt hắn.
Được thôi, nàng ngồi yên rất xa không quấy rầy hắn!
Xem nội dung trên trang sách, nàng đột nhiên cảm thấy hứng thú, quyển sách này ghi lại địa lý phong tục các nơi ở Xích Diễm quốc, bên trong còn ghi lại một số ví dụ, thật thú vị.
Vậy nên, khó có được lúc nàng bắt đầu chăm chú xem sách.
Nhưng, chỉ lát sau, nàng đột nhiên phát hiện ghế nằm của mình trở nên thực chật chội, một vật thể ấm áp nằm sát rịt bên cạnh nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái tên nam nhân vừa rồi la hét muốn nàng không được quấy rầy không biết khi nào đi tới bên cạnh nàng, nằm kề bên nàng… tiếp tục xem sách của hắn.
Mặt mày nhăn lại, nàng đẩy hắn: “Nè, chật quá, ngươi trở về trên ghế của ngươi đi.”
Mày kiếm của Cô Ngự Hàn hơi chau lại, nghiêm mặt nhìn nàng : “Đừng quấy rầy ta xem sách.”
Sau đó, hắn lại tiếp tục vùi đầu xem sách của hắn.
Đôi mắt hạnh của Bối Bối trợn tròn, ai nha, ai quấy rầy ai a, hắn vô cớ mà chạy tới đeo dính chen lấn với nàng, còn ra vẻ hợp tình hợp lý chỉ trích nàng quấy rầy hắn!
Bực bội trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, nàng dứt khoát ngậm miệng bỏ đi thẳng, trở về cái ghế dựa ban đầu, ai ngờ, nàng vừa mới ngồi xuống, Cô Ngự Hàn liền lập tức theo tới, nhưng vẫn chẳng nói năng gì mà tiếp tục chăm chú xem sách.
Đảo cặp mắt trắng dã, Bối Bối không nói mà hỏi ông trời, đây là ai quấy rầy ai a ????
Lười chẳng buồn di chuyển nữa, nàng quyết định không đếm xỉa đến cái tên nam nhân có vấn đề này, nhưng mà vẫn dịch ngồi vào một bên, nhường chút chỗ cho hắn.
. . .
Thời gian lặng lẽ trôi qua bên tiếng lật đổi trang sách loạt xoạt, không biết xem bao lâu rồi, nàng vùi đầu xem với cảm giác mới mẻ thích thú, quên biến luôn cái tên nam nhân tính tình cổ quái ngồi bên người.
Ngay lúc nàng xem đến chỗ đặc sắc nhất, cảm giác bên hông căng thẳng, tiếp theo, một đạo hơi thở mãnh liệt phả vào cổ của nàng.
“Cô Ngự Hàn, ngươi đang làm gì đó, mau buông ra, ta muốn đọc sách.” Bối Bối đưa tay gạt bỏ cánh tay hắn.
Ai ngờ hắn chẳng chút phản ứng, cánh tay vừa thu lại, liền ôm nàng kéo lên đùi hắn, sau đó nghiêng mình dựa vào ghế mềm, cắn nhẹ tai của nàng : “Ta xem sách xong rồi.”
“Ta còn chưa xem xong, ngươi buông ra đi.” Bối Bối tức giận nói, tên nam nhân này thật vô lý, hắn xem xong rồi là có thể đến quấy phá nàng, lại không cho phép người khác đi quấy rầy hắn!
Thật đúng là làm cho người ta tức lộn ruột.
Hắn đưa tay vòng qua phía trước nàng, túm lấy cuốn sách trong tay nàng, ném đi, rơi xuống trên thư án ở chỗ cách xa, trước khi nàng chưa kịp kháng nghị đã hôn môi nàng.
“Ư ư… Ngươi…” Kháng nghị của nàng bị hắn lấp đi, giãy dụa cũng bị hắn khéo léo áp chế.
_____
(*) Kiện mỹ hữu lực : khỏe đẹp mạnh mẽ