Bên cửa vang lên tiếng bước chân.
Huyên Trữ vừa kích động vừa chờ mong gắt gao nhìn chằm chằm cửa.
Một lát, Hắc Khi Phong dẫn đầu đi vào, đi theo phía sau là Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối hai người.
Nhưng mà, ánh mắt nàng nhịn không được lưu lại tại vết bầm trên mặt hắn thêm chốc lát.
Ngay vào lúc này, Cô Ngự Hàn mở miệng kêu nàng: “Huyên Trữ.”
“Vương huynh, tẩu tử, hai người đã đến rồi.” Gương mặt tái nhợt của Huyên Trữ
nở nụ cười tươi tắn thỏa mãn, hoàn toàn đã quên béng thân thể của mình
lại muốn xuống giường.
Hắc Khi Phong kinh hồn táng đảm vội vàng phi thân đi qua chặn nàng lại: “Huyên nhi, cẩn thận vết thương của nàng.”
Lời nhắc nhở của hắn rất khẩn trương, tiếng nói bao trùm sự vô lực.
Huyên Trữ gật đầu loạn xạ tỏ vẻ đã nghe được, nhưng tầm mắt vẫn thủy chung dừng trên người Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối.
“Huyên Trữ, muội làm sao lại biến mình thành như vậy?” Cô Ngự Hàn đi theo, rất không khách khí mà ngăn bàn tay đang đỡ nàng của Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong bị đẩy ra, có chút ảm đạm đứng ở một bên.
Bối Bối đi đến bên người hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đừng trách hắn.”
“Ta không trách.” Hắn nhẹ giọng trả lời, đôi mắt đen khóa trụ khuôn mặt của nàng.
Thật lâu thật lâu rồi không thấy nàng, lần nữa gặp lại, tâm tình của hắn thật phức tạp.
Nàng trở nên thành thục hơn, cả người phát ra kiều thái hạnh phúc của nữ nhân, làm hắn cảm thấy được an ủi trong lòng.
Xem ra Cô Ngự Hàn thật sự rất tốt với nàng.
Nàng từng nói qua, người có thể mang hạnh phúc đến cho nàng, chỉ có Cô Ngự Hàn.
Sự thật chứng minh, nàng hiện tại rất hạnh phúc, từ thần thái trên trán nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được hạnh phúc của nàng.
Bên kia, Cô Ngự Hàn cẩn thận dè đặt mà quan tâm tới Huyên Trữ.
“Huyên Trữ, bây giờ muội thấy thế nào?”
“Vương huynh, muội khỏe hơn nhiều rồi, thật ra muội đã có thể xuống giường đi được rồi, cũng có thể...”
Nàng dừng một chút, dư quang trong đuôi mắt nhìn về phía Hắc Khi Phong, thấy hắn chuyên chú nhìn Bối Bối, nàng ảm đạm rũ mắt xuống.
“Cũng có thể cùng Vương huynh trở về.”
Cô Ngự Hàn nhăn mày kiếm: “Không được, thương thế của muội còn chưa thể để muội lặn lội đường xa, muội an tâm ở đây mà dưỡng thương, chờ thương
thế muội ổn rồi Vương huynh lại đưa muội về.”
“Vậy Vương huynh và tẩu tử sẽ lưu lại ở cạnh Huyên Trữ chứ?” Nàng có chút làm nũng hỏi.
Cô Ngự Hàn yêu thương sờ sờ đầu của nàng: “Đương nhiên, Vương huynh sẽ luôn ở cạnh muội.”
“Vương huynh thật tốt.” Huyên Trữ cao hứng ôm lấy hắn, khuôn mặt cọ xát lồng ngực của hắn.
“Ôm ôm Vương huynh thật là thoải mái, khó trách tẩu tử thích ôm Vương huynh không nỡ rời.” Nàng nói một cách dí dỏm.
“Này này này, ta nghe được nha, nói xấu sau lưng người khác thì không phải
là trẻ ngoan đâu.” Bối Bối đi tới, cười tủm tỉm dùng ngón tay búng trán
Huyên Trữ.
Huyên Trữ rụt đầu, chui vào lòng Cô Ngự Hàn mà nũng nịu: “Vương huynh, tẩu tử ức hiếp người ta.”
“Vậy tối nay Vương huynh hảo hảo giáo huấn nàng ta một chút.” Cô Ngự Hàn vờ nghiêm túc nói.
Giáo huấn nàng?
Miệng của Bối Bối nhếch lên, hai tay chống eo: “Cô Ngự Hàn, chàng dám!”
Hắn vươn tay nhéo nhéo gương mặt nõn nà của nàng, sau đó kéo xuống hai tay hình ấm trà[52]của nàng: “Hình như là... không dám.”
Vừa dứt lời, ba người bọn họ nhịn không được cười ra tiếng.
Hắc Khi Phong yên lặng đứng một bên nhìn bọn họ cười cười nói nói, ánh mắt
dừng trên gương mặt cười đến nhăn mặt của Huyên Trữ, đáy lòng có chút
vui vẻ, có chút mất mát.
Hắn tựa hồ thật lâu không thấy nàng cười vui vẻ như vậy, đối mặt với hắn,
nàng chỉ luôn mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt,
như có rất nhiều tâm sự.
Trong lúc cười nói, ánh mắt Huyên Trữ cuối cùng vẫn là nhịn không được nhìn hướng hắn.
Nhìn vết bầm trên mặt hắn, đáy mắt nàng xẹt qua một tia đau lòng.
Nàng biết, nhất định là Vương huynh đánh hắn.
Mấp máy môi, nàng không biết nên nói gì, đành oán trách Cô Ngự Hàn: “Vương huynh, huynh có khuynh hướng bạo lực.”
“Hử?” Cô Ngự Hàn nhướng cao mày.
Tiếp theo, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Hắc Khi Phong ở một bên, hừ lạnh.
Hắc Khi Phong bắt được ánh mắt quan tâm ngẫu nhiên bay đến của nàng, khiến trái tim nặng trĩu không khỏi có chút mừng rỡ.
Sau đó, Cô Ngự Hàn để Bối Bối ở lại bên cạnh Huyên Trữ, còn hắn thì theo Hắc Khi Phong tới ngự thư phòng.
“Trong thư ngươi nói Huyên Trữ trúng độc của cỏ Huyết Tâm có thật hay không?”
“... Thật, bây giờ thái y vẫn còn bó tay.” Giọng Hắc Khi Phong có chút suy sụp, chân mày vì âu lo mà cau chặt.
Cô Ngự Hàn nắm quyền vang lên tiếng răng rắc, hung tợn trừng mắt Hắc Khi Phong: “Hắc Khi Dạ đâu? Tên đáng chết đó ở đâu?”
“Ta tạm thời nhốt hắn trong địa lao.”
“Ta thật muốn phanh thây hắn thành trăm mảnh.” Cô Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi bật ra lời nói.
“Không được, hắn không thể có chuyện gì, nếu không Huyên nhi cũng sẽ...”
“Ta biết.” Cô Ngự Hàn bực dọc đánh gãy lời của hắn, sau đó ở tại chỗ đi tới đi lui.
Hắn biết rõ độc của cỏ Huyết Tâm, độc của nó độc gấp đôi, chỉ cần hai người đồng thời dùng cùng một gốc cỏ Huyết Tâm, hai người đó sẽ sinh mệnh
tương liên, cùng sống cùng chết.
“Ta có cách cứu Huyên nhi, để nàng không còn bị đại ca ta liên lụy, nhưng ta cần sự hỗ trợ của ngươi.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn dừng chân lại, đôi mắt đen nhìn sâu vào hắn: “Ngươi muốn đổi máu với Huyên Trữ? Dùng máu của ngươi?”
“Đúng vậy, dùng máu của ta.” Hắc Khi Phong gật đầu rất khẳng định, ánh mắt rất kiên quyết.
Chỉ cần có thể đổi máu cho Huyên nhi, nàng có thể sống vui vẻ, liền ngay cả ma chú trên người cũng có thể giải trừ, không còn chịu sự tra tấn của
đại ca.
Cô Ngự Hàn nheo đôi mắ tinh anh lại: “Loại liệu pháp truyền máu của ngươi cho Huyên Trữ rất nguy hiểm, ngươi không sợ chết sao?”
“Mạng của ta đã sớm là của nàng ấy.”
Nghe vậy, ánh mắt Cô Ngự Hàn xem xét kỹ lưỡng hắn, hồi lâu, hắn nói, tiếng
nói rất nghiêm túc: “Ngươi đồng ý với ta một điều kiện ta mới giúp
ngươi.”
“Điều kiện gì?”
“Đừng cho Huyên Trữ biết là ngươi truyền máu cho muội ấy, nếu không muội ấy
nhất định sẽ không đồng ý, bởi vì... muội muội ta yêu ngươi, tuy rằng
ngươi không yêu muội ấy.”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn có chút lạnh.
Hắc Khi Phong siết chặt hai tay thả bên người, ánh mắt cuồn cuộn nhìn chằm
chằm Cô Ngự Hàn, mở miệng, một câu lại nghẹn trong yết hầu, nói không
nên lời.
Thấy thế, vẻ mặt Cô Ngự Hàn khó coi mà quay sang một bên, sau đó đi khỏi ngự thư phòng.