Bối Bối hết sức chăm chú lắng nghe Huyên Trữ kể chuyện giữa nàng và Hắc Khi Phong.
Nàng chống quai hàm, tinh tế nhìn biểu tình không ngừng biến hóa của Huyên
Trữ, khi thì hạnh phúc, khi thì chua sót, khi thì bình tĩnh, cuối cùng
của cuối cùng, chỉ còn lại bình tĩnh.
“Tẩu tử, chân tướng của câu chuyện chính là như vậy.” Huyên Trữ vì câu chuyện dài tập của mình nhẹ nhàng mà hạ dấu chấm câu.
Bối Bối gật gật đầu, đôi mày thanh tú hơi hơi cau lại, nghiêm túc hỏi:
“Huyên Trữ, ngươi thật xác định muốn đem trượng phu của mình tặng cho nữ nhân khác sao?”
Một tiếng thở dài nhè nhẹ từ miệng Huyên Trữ phát ra, nàng có chút chua sót bảo trì mỉm cười, đôi mắt ảm đạm nhìn Bối Bối.
“Tẩu tử, hắn đã không phải là trượng phu của ta, chỉ là một nam nhân còn yêu ngươi...”
Á!
Bối Bối cơ hồ là lập tức che miệng Huyên Trữ, đôi mắt khẩn trương nhìn xung quanh một chút, sau đó nhỏ giọng van cầu: “Ta nói tiểu cô[53] àh, ngươi đừng đem loại chuyện này nói lớn tiếng như vậy, vạn nhất để Vương huynh ngươi nghe được, ta liền xong đời, hắn là cái thùng dấm chua!”
Xác định Huyên Trữ sẽ không nói tiếp, nàng mới buông tay ra, sau đó u sầu vuốt vuốt mi tâm.
“Huyên Trữ, ngươi làm sao mà biết Hắc Khi Phong còn chưa hết hy vọng chứ, có
lẽ hắn đã sớm buông tay, sao không cho hắn thêm chút thời gian nữa...”
“Có lẽ là cả đời.” Huyên Trữ ảm đạm chen vào nói.
Sao? Cái gì mà cả đời?
Bối Bối có chút phản ứng không kịp: “Ngươi nói cái gì?”
Nhìn biểu tình nàng ngây ngốc, Huyên Trữ rũ mắt xuống, che dấu đen tối dưới đáy mắt.
Lắc lắc đầu, nàng vờ như không có việc gì mỉm cười nói: “Không có gì.”
Nàng nghĩ... cho dù chờ cả đời, thẳng đến khắc cuối cùng của đời người kia, nàng cũng đợi không được tình yêu mà nàng muốn.
Kiên cường lâu lắm rồi, nàng đã cảm thấy rất mỏi mệt, bây giờ ý niệm duy
nhất trong đầu nàng chính là muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt, nàng thật sự mệt mỏi.
Thấy nàng một bộ dáng tiêu điều Bối Bối mở miệng muốn nói chút lời an ủi, nhưng là lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, nàng bất lực thở dài: “Huyên Trữ, chuyện tình cảm ta thân là
người ngoài cuộc không thể nói cái gì để chi phối quyết định của ngươi,
tất cả mọi chuyện tự ngươi suy nghĩ rõ ràng... Không sao, vô luận ngươi
muốn sống cuộc đời của ngươi ra sao, ta cùng tướng công ta là Vương
huynh của ngươi cũng sẽ mãi mãi ủng hộ cho ngươi!”
Huyên Trữ nghiêng người cầm tay Bối Bối, lòng, ấm áp, không còn cô tịch nữa,
phảng phát như đã tìm được một nơi cập bến có thể che mưa chắn gió.
Nàng gật gật đầu, tiếng nói có chút nghẹn ngào: “Ta biết, mọi người luôn luôn tốt với ta.”
Bối Bối vỗ nhẹ bả vai nàng: “Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, tuyệt không để ngươi bị ức hiếp.”
“Ừm. Tẩu tử, ta có chút mệt, ta muốn ngủ một chút, ngươi trở về bên Vương huynh đi.”
Bối Bối vuốt vuốt tóc nàng, yêu thương gật đầu: “Được, vậy ngươi nghỉ ngơi
cho tốt, chờ ngươi ngủ dậy, ta lại đến tán gẫu giải sầu với ngươi, như
vậy ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn khi nằm trên giường.”
Nói xong, Bối Bối đỡ nàng nằm xuống, sau đó kéo chăn đắp cho nàng, động tác nhẹ nhàng trân trọng.
Thẳng đến khi Huyên Trữ nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên đều đều, nàng mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
...
Lúc nàng vừa đi ra cửa tẩm cung, thân ảnh Cô Ngự Hàn đột nhiên xuất hiện.
Bối Bối bỗng cảm thấy trước mắt trở nên đen òm, nàng tựa hồ muốn ngã người.
“A...” Nàng kinh hô một tiếng theo phản xạ phanh bước chân lại, lại quên dưới chân là ngưỡng cửa, hiển nhiên bị vấp.
Cô Ngự Hàn nhìn người nhào vào trong lòng hắn, mày kiếm giơ lên, bạc môi
chứa ý cười, trêu chọc: “Tiểu Bối Bối, chúng ta vừa xa nhau không bao
lâu, nàng đã nhớ cái ôm của ta vậy sao?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Bối Bối lập tức ý thức được người bản thân
nhào vào là tướng công nhà mình, vì thế lười nhác tiếp tục dựa vào ngực
hắn.
“Đúng vậy, một ngày không gặp như cách tam thu, một khắc không thấy như cách
ba tháng, tướng công, người ta rất nhớ chàng nha, chẳng lẽ chàng một
chút cũng không nhớ người ta? Thật đau lòng...”
Nàng vờ đau lòng lau lau khóe mắt không một giọt nước mắt, tiếng nói ai oán không thôi, tựa như hắn nhẫn tâm vô tình lắm vậy.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, một tay bế ngang nàng lên, cúi đầu cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Nương tử, nàng thật sự là càng ngày càng nghịch!”
Hai tay của Bối Bối câu lên cổ hắn, thè lưỡi cười khẽ: “Đó cũng là do chàng huấn luyện ra.”
Hắn vô lực lắc lắc đầu, bế nàng đi về trước, không nói chuyện nữa.
Thấy hắn trầm mặc khác hẳn với bình thường, Bối Bối ghé mặt sát ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
“Tướng công, chàng có phải đang lo lắng cỏ Huyết Tâm trong cơ thể Huyên Trữ?” Nàng nhẹ nhàng thấp giọng hỏi.
Bây giờ, tướng công của nàng tựa hồ không thoải mái, khuôn mặt tuấn tú rầu rĩ như có rất nhiều phiền não.
Bước chân của hắn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đi.
“Ừm.” Hắn thản nhiên trả lời một câu, giữa hai đầu lông mày nhiễm lên một tia trầm trọng.
“Chẳng lẽ không có cách nào giúp nàng ấy giải độc sao?” Bối Bối âu lo cau mày.
Hắn lại trầm mặc một chút, sau đó mới trả lời: “... Có, giúp muội ấy đổi máu.”
“Đổi máu? Nhưng là... loại liệu pháp đổi máu này rất nguy hiểm, có chút bất
cẩn thì người truyền máu sẽ vì mất hết máu mà chết, ai chịu...”
Bối Bối nói xong lời cuối cùng, trong đầu lập tức hiện lên thân ảnh một
người, nàng nắm chặt xiêm y hắn hỏi một cách gấp gáp: “Có phải Hắc Khi
Phong nguyện ý cùng Huyên Trữ đổi máu hay không?”
“Đúng vậy.”
Xem ra Hắc Khi Phong thật sự là một nam nhân rất trọng tình trọng nghĩa,
tình yêu của Huyên Trữ dành cho hắn cuối cùng cũng có chút an ủi.
Nhưng mà, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy phiền não: “Nhưng mà... Nhưng mà Huyên Trữ sẽ không đồng ý, vạn nhất hắn có nguy hiểm xảy ra chuyện gì, Huyên
Trữ sẽ đau lòng chết mất.”
Nếu hôm nay đổi lại nàng là Huyên Trữ, nàng tuyệt đối sẽ không nguyện ý để
cho nam nhân nàng yêu thương nhất có một chút nguy hiểm nào, chắc hẳn
Huyên Trữ cũng như thế.
Cô Ngự Hàn mím môi, sau đó đôi mắt đen lóe sáng nhìn chăm chú vào nàng:
“Nếu Hắc Khi Phong có thể coi trọng Huyên Trữ, hắn sẽ không để mình xảy
ra chuyện gì, càng không bỏ lại muội ấy sống một mình.”
Nâng mắt, chống lại ánh mắt nóng rực của hắn, hai má nàng tựa lên khuôn mặt tuấn tú, nhẹ nhàng mà vuốt ve, nhu tình cùng hắn
“Hàn, ta nghĩ bọn họ đều sẽ bình an vô sự.”
Hắn nhẹ nhàng giương khóe môi lên.