Bối Bối chân bước nhẹ nhàng đi tới phòng của Khả Y, lại thấy một nhân ảnh yểu điệu đứng ở phía cửa sổ đang mở ra, không cần nhìn cũng biết là ai.
Nàng rón rén đi về phía đó, tính hù Khả Y kinh hách một chút, tuy nhiên, đến lúc nàng nhìn thấy nước mắt trên mặt Khả Y, nàng ngây dại.
Khả Y đang đứng dựa vào song cửa, nhìn vô định về phía chân trời, một cỗ sầu bi cất giọng nói: “Biểu ca, lời thề non hẹn biển vẫn còn bên tai, không nghĩ tới trong nháy mắt đã người và vật không còn, chẳng lẽ tình cảm của chúng ta trong lúc đó, thật sự không thể vượt qua tất cả khó khăn sao?”
Nàng thì thào tự nói, nước mắt đau đớn đứt ruột như những hạt châu rơi xuống, tất cả, đều là số mệnh…
Bối Bối nghe thấy lời nói bi thương của nàng, trầm trọng nhíu mày, suy nghĩ một chút, nàng đem cước bộ đạp thật sự lớn tiếng, vung lên tiếng nói gọi: “Khả Y, chúng ta đi dạo hội chùa đi.”
Nghe được thanh âm Bối Bối đến gần, Khả Y vội vàng lau đi nước mắt, xoay người đi ra: “Bối Bối, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta tới gọi ngươi đi dạo hội chùa a, nghe nói rất náo nhiệt. Ý? Đôi mắt của ngươi như thế nào hồng hồng?” Bối Bối giả vờ không biết chuyện gì hỏi.
“Không… Không có a.” Khả Y lau nhanh khóe mắt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Thật sự không có sao? Ngươi hình như đã khóc sao?” Bối Bối cẩn thận mở miệng thăm dò nàng, chuyện thương tâm như thế, phải để đương sự chủ động nói mới được, không phải ai cũng nguyện ý chia sẻ tâm tình của mình với người khác.
Khả Y cúi đầu, hơi chút lưỡng lự, cuối cùng cũng không nói ra tâm sự của mình.
“Bối Bối, ngươi không phải nói muốn đi dạo hội chùa sao? Ta ở chỗ này cũng đã được một thời gian ngắn, cũng đã quen đường, ta đưa ngươi đi.” Nàng nói sang chuyện khác.
Thấy Khả Y nói sang chuyện khác, Bối Bối lại nhìn nàng một cái, sau đó cười híp mắt nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Nói xong, nàng liền kéo tay Khả Y ra bên ngoài.
Các nàng đi rồi, Thương Tuyệt Lệ mới từ trong ngỏ ngách đi tới, hắn nhìn về phía chỗ cửa sổ, ánh mắt xẹt qua tình tự vô danh, tĩnh mặc trong chốc lát, hắn lén lút đuổi kịp hai người bọn họ.
……..
Đi tới đầu đường đông đúc, thấy đâu đâu cũng là cảnh tượng náo nhiệt, Bối Bối cao hứng giống như con chim nhỏ sổ lồng, một mạch chạy hết chỗ này tới chỗ khác nhìn ngắm.
“Khả Y, ngươi mau nhìn, cái mặt nạ này làm trông rất thật nha.” Bối Bối đi tới một cái quầy hàng bán mặt nạ, cầm lấy một cái mặt nạ quỷ đeo vào trên mặt.
“Bối Bối, nữ hài tử không cần mang cái lại này, mang cái này đi a, cái này đẹp mắt.” Khả Y cầm lấy một cái mặt nạ có gắn hoa khác, mỉm cười đưa cho Bối Bối xem.
Bối Bối để xuống mặt nạ quỷ trong tay, tiếp nhận cái của Khả Y, nhăn nhăn cái mũi nói: “Cái này đẹp mắt sao? Hảo thanh tú nha.”
Lắc đầu, Khả Y sửa lại cử chỉ của Bối Bối: “Bối Bối, ngươi sau này không nên nhăn nhó như vậy, nữ hài tử cần phải đoan trang một chút, nếu không tương lai như thế nào làm mẫu nghi…”
Ý thức được vừa nói cái gì, Khả Y vội vàng đưa tay che miệng lại, có chút dè dặt nhìn chung quanh, không hề tiếp tục nói chuyện đó nữa.
Biết Khả Y muốn nói gì, ánh mắt Bối Bối có vẻ trốn tránh, nàng phất phất tay, nói có lệ: “Khả Y, chúng ta hôm nay là đi chơi, không cần nghĩ những chuyện phiền lòng này, đã đi chơi, phải chơi cho vui vẻ nhất!”
Bối Bối nở một nụ cười thật tươi, trả tiền cho chủ quán, cầm hai cái mặt nạ, đem cái mặt nạ gắn hoa đưa cho Khả Y, đó nàng cầm mặt nạ quỷ, kéo Khả Y chạy khắp nơi.
“Bối Bối, không cần đi nhanh như vậy, coi chừng a, người rất nhiều.” Khả Y vừa đi vừa dặn dò, không biết làm thế nào, lời nói nhỏ nhẹ của nàng thế nào cũng vào không vào được tai Bối Bối.
“Khả Y, ngươi nhìn phía trước thật nhiều người, không biết là đang làm cái gì, chúng ta qua xem đi a.”
Vừa nói, tay nàng kéo Khả Y liền chạy chậm lại, căn bản là không cho Khả Y cơ hội cự tuyệt.
Đi vào trong đám người, tìm một cái vị trí tốt nhất, Bối Bối đối Khả Y nói: “Khả Y, ngươi đứng ở đó, ta đứng ở đây, có ta bảo vệ ngươi, liền sẽ không bị người khác đẩy đi a.”
Khả Y bị động đứng lại tại vị trí Bối Bối an bài, vì có rất nhiều người đang đứng xung quanh mà cảm thấy có chút không được tự nhiên, nàng cơ hồ chưa từng cùng nhiều người như vậy đứng ở chung một chỗ, hoặc là nói, nàng chưa từng thấy có nhiều người chen lấn đi dạo hội chùa như vậy.
Chúng nhân vây xung quanh một võ đài, một đại thúc đầu đội mũ hồng cẩm tay cầm xao la [1] thét to nói: “Các vị hương thân phụ lão, tửu lâu của chúng ta hôm nay nhân dịp lễ, cử hành một hội đáp câu đối, người thắng có thể miễn phí tiến vào tửu lâu của chúng ta dùng cơm, tặng kèm hai bình nữ nhi hồng lâu năm.”
“Thật tốt a…” Quần chúng nhao nhao vỗ tay.
“Căn tửu lâu này chính là tửu lâu tốt nhất trong quận chúng ta a.” Một người trong đám động kích động nói.
“Nhất là món “phật khiêu tường”[2] của bọn họ a, quả thực có thể so với sơn trân hải vị trong chốn vương cung!” Một người khác phụ họa, đưa ngón tay cái giơ lên biểu thị.
Đám người bắt đầu mãnh liệt chen lên…
“Khả Y, chúng ta đi khiêu chiến một chút được không? Thắng có đồ ăn ngon a!” Bối Bối hăng hái bừng bừng đề nghị.
“Nhưng mà…” Khả Y có chút do dự, trận đấu kiều này, nàng lần đầu tiên tham dự, có chút thấp thỏm.
“Không thể bỏ qua cơ hội a, nếu như ngươi thẹn thùng, chúng ta đây đều đeo mặt nạ không phải được rồi sao, thua cũng không sợ mất mặt.” Bối Bối đem mặt nạ đeo lên mặt, sau đó cầm lấy mặt nạ của Khả Y, cũng đeo cho nàng.
“Nhìn xem, như vậy liền không có ai biết a.” Bối Bối vỗ vỗ tay, nháy nháy mắt nói.
Trên đài, đại thúc bắt đầu ra đề mục .
“Đại gia nghe a, ba trận thắng hai, người trả lời phải nhận được một cái hồng cẩm[3], sau ba hiệp, trong tay ai có nhiều hồng cẩm nhất là người đó thắng. Hiệp thứ nhất “Đoán chữ”.”
Đại thúc vừa tuyên bố đề, người dưới đài đã bắt đầu tranh nhau giơ tay.
“Hảo, đề mục đây! Bộ đồ mới của hoàng đế, mời đoán.”
Bối Bối lập tức giơ tay: “Có, là chữ tập trong từ tập kích.”
“Đáp án đúng, phát hồng cẩm.” Một người ở phía sau võ đài liền lập tức mang tới cho Bối Bối một cái hồng cẩm.
“Lấy được lấy được, ha hả…” Bối Bối cao hứng quay phía Khả Y lắc lắc hồng cẩm trong tay, sau đó nắm tay giơ lên, tỏ vẻ cố gắng lên!
“Hảo, trở lại. Phá lệ đại phương, thỉnh đoán.”
“Hồi.” Một đạo thanh âm trầm ổn từ trong đám người vang lên, thanh âm không quá lớn, cũng rất rõ ràng truyền tới tai đại thúc trên đài.
Bối Bối thở hổn hển nghe vậy trừng qua, là kẻ nào dám tranh cướp với nàng a!
Đến lúc nàng nhìn thấy kẻ tiếp nhận hồng cẩm, nàng nhíu nhíu mày, nam nhân này là ai? Dĩ nhiên cũng học theo các nàng đeo mặt nạ, thiết.
___
[1] Xao la: kẻng, mõ
[2]Phật khiêu tường: Đây là món ăn nổi tiếng ở tỉnh Phúc Kiến gồm gà, vịt, giò lợn cùng nhiều loại hải sản khô được ninh chung trong nồi rượu lớn. Món ăn này ngon và nổi tiếng đến mức người ta đùa rằng đến cả đức Phật mà nghe được mùi thơm của nó thì dầu Ngài có đang ngồi thiền cũng phải bỏ để leo tường đi tìm, do đó mà có tên này.
[3] Hồng cẩm: khăn, màu đỏ