Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 41: Q.1 - Chương 41: GẶP TRỞ NGẠI…




Bối Bối thấy bọn họ bất ngờ quay đầu lại, tim của nàng thiếu chút nữa đập lạc nửa nhịp, sợ đến luống cuống, vì vậy theo phản xạ phi thân trốn sang hướng khác. Tuy nhiên, không may cho nàng là hướng ấy bị chắn bởi một cây cột lớn, vậy là nàng cứ như vậy thẳng tắp cùng cây cột làm một cái… ôm thân mật.

“Ôi, đau đau đau đau…” Bối Bối đưa tay che cái trán, không nhịn được phải kêu lên. Thanh âm ép tới rất thấp, khiến nàng nhẫn đến nghiến răng nghiến lợi, cho là như vậy người phía trước không nhận ra.

Cô Ngự Hàn nhìn thấy liền bật cười.

“Tiểu Bối Bối, ngươi sáng sớm đã theo ta như vậy a, không nỡ rời ta thì cứ nói ra, không nên lén lút theo sát như vậy.” Cô Ngự Hàn đi tới trước mặt nàng, hai tròng mắt hài hước trêu tức nhìn xuống, con ngươi quét nàng toàn thân cao thấp, giống như có thể nhìn thấu mỗi một căn đầu khớp xương. Đã xác định được nàng chỉ đụng thương một điểm mà thôi, hắn thả lỏng tâm tư .

“Ai theo ngươi.” Bối Bối để tay xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn. Một khối hồng hồng trên trán hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.

Cô Ngự Hàn nhìn dấu vết màu đỏ trên trán nàng, con ngươi co lại, mơ hồ thấy đau lòng. Hắn đưa tay kéo nàng lại, xoa xoa cái trán của nàng, tiếng nói đột nhiên trở nên thật sự mềm nhẹ: “Rất đau sao?”

“Không phải ngươi nói thừa sao? Ngươi tới đụng thử xem có đau hay không.” Bối Bối nhe răng trợn mắt về phía hắn. Cảm giác tay của hắn ở trên trán xoa bóp thật thoải mái, nàng nhịn không được càng tới gần hắn hơn.

Thương Tuyệt Lệ nén giận, trơ mắt nhìn Vương cùng Tô Bối Bối thân mật như vậy, nhịn đến nỗi hai tai đều đỏ hồng lên. Vương vĩ đại a, để Tô Bối Bối thản nhiên chộp được thái độ quan tâm.

Trưởng lão nghi hoặc nhìn màn kịch trước mắt, tầm mắt hướng trọn trên người Bối Bối, ánh mắt lấp lánh, vô cùng lợi hại: “Vị… tiểu ca này thật lạ mặt, xin hỏi là ở cung nào?”

Gần đây có nghe Vương cẩn thận giữ một tiểu nam hài bên mình, thậm chí còn có nói đến ‘đoạn tay áo chi phích’*, chẳng lẽ là cái… “Nam hài” trước mắt này? Nhưng… đây đích thị là một cô bé, không những thế còn là một nhân loại!

Việc này thật nguy hiểm, Vương sao có thể cùng nhân loại thân thiết đến như vậy.

Bối Bối chuyển mắt hướng về trưởng lão, thấy ánh mắt hắn sắc bén như vậy, cả người đều không được tự nhiên, nhưng cũng thành thật trả lời: “Ta là ở trong cung Đại vương.”

Nghe vậy, ánh mắt trưởng lão càng thêm sâu sắc, hắn không nói gì thêm, chỉ là chăm chú đánh giá Bối Bối. Căn cứ biểu hiện của Vương có thể nói, ngài hình như rất quan tâm cái… cô bé này. Tạm thời không thể nói quá nhiều.

Trước phản ứng của hai thuộc hạ, Cô Ngự Hàn tuyệt đối không để tâm, chỉ tập trung giúp Bối Bối xoa cái trán, âm thầm vận công vào lòng bàn tay giúp giảm bớt đau đớn của nàng. Nếu không, nàng sao có thể thấy thoải mái sớm như vậy, vốn đau đến phải kêu oa oa.

“Còn rất đau sao?” Hắn cúi đầu thổi thổi cho nàng.

Hơi nóng rực tản ra trên trán, Bối Bối cảm giác tiếng lòng rung động, trả lời có chút không được tự nhiên: “Không có việc gì, cám ơn nhiều.”

Nói xong, nàng rất nhanh đứng lui cách hắn, tim bất ngờ đập mạnh. Hắn đột nhiên trở nên hình như rất… ôn nhu? Khiến nàng tưởng như ngạt thở, nguy hiểm nguy hiểm. Không thể quên hắn bình thường trêu đùa nàng, cười cợt nàng ác liệt cỡ nào.

“Tiểu Bối Bối, ngươi đang suy nghĩ cái gì đây?” Cô Ngự Hàn thấy nàng hồn phách lại đi vào cõi thần tiên, thì có phần khó chịu. Hắn áp sát vào mặt nàng, cắn cái mũi đẹp nhỏ bé của nàng một ngụm.

“Oa a, ngươi làm chi a. Có người ở… di? Người đâu rồi?” Bối Bối che cái mũi, ánh mắt nhìn trái phải. Hai người kia mới vừa rồi ở đây mà? Như thế nào lập tức đã không thấy tăm hơi?

Cô Ngự Hàn đưa tay khoác vai nàng, kéo nàng đi và giải thích nghi hoặc của nàng: “Ta vừa để cho bọn họ lui xuống rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.