Sáng sớm, cơn đau từ xương sống xuống đến thắt lưng khiến Bối Bối tỉnh lại, xoa nhẹ con mắt. Đầu óc dần dần thanh tỉnh, những kí ức tối qua ùa về triền miên như thủy triều khiến nàng hai mắt mở to, mãnh liệt quay đầu nhìn lại.
Không ai!
Nói không ra cảm giác trong lòng là gì, nàng chỉ cảm thấy rất buồn bực. Không hy vọng hắn vẫn còn nằm lại trên giường nhưng rồi nàng lại cảm thấy cô đơn.
Vỗ vỗ cái trán: “Tô Bối Bối, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Đầu óc ngươi như thế nào, sao lại không nghĩ… tới những chuyện vừa lòng vui vẻ đây!”
Không được, nàng không thể tiếp tục ở đây. Cô Ngự Hàn đê tiện hẹp hòi luôn dùng sắc đẹp mê hoặc nàng, hắn quá nguy hiểm. Mỹ nam chỉ có thể nhìn, không thể dựa vào!
Nhanh chóng rửa mặt chải đầu tươm tất, nàng lao ra cửa phòng, chuẩn bị dò đường đi.
Khi đi qua hành lang, nàng thấy Cô Ngự Hàn, Thương Tuyệt Lệ cùng một người thoạt nhìn rất già nhưng cũng rất khỏe mạnh – một ông già tóc bạc, đi về hướng nàng.
Không muốn bọn họ thấy mình, Bối Bối nhanh chóng nấp vào phía sau một bên núi giả, nín thở tập trung chờ đợi bọn họ đi xa.
Loáng thoáng, nàng tựa hồ nghe được thanh âm của Thương Tuyệt Lệ: “Vương, bọn thị vệ hồi báo rằng không tìm được Hà Khả Y. Xin hỏi có cần tăng người truy lùng?”
“Tùy ngươi.” Cô Ngự Hàn miễn cưỡng trả lời.
Trưởng lão xem chừng có phần sốt ruột: “Vương, cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng chúng ta cũng phải bắt cho được a. Nói không chừng Hà Khả Y chính là tân nương được trời an bài của Vương.”
“Chuyện này các ngươi muốn làm gì thì làm, việc nhỏ như thế do Tuyệt Lệ đảm trách là tốt rồi.” Cô Ngự Hàn tùy tiện nói, bọn họ sáng sớm tìm hắn như vậy chính là vì một nữ nhân hắn chưa từng gặp mặt a, thật là nhàm chán, a… Chỉ muốn trở về ấm chăn cùng Tiểu Bối Bối cho thoải mái.
“… Vương…” Thương Tuyệt Lệ tiếp tục nói điều gì đó, nhưng do bọn họ đã đi xa nên Bối Bối nghe không được rõ lắm.
Từ phía sau núi giả chui ra, Bối Bối nhìn theo bóng lưng họ, thầm nghĩ, bọn họ hình như muốn bắt Khả Y. Không được, không thể để cho bọn họ bắt được Khả Y.
Nàng ánh mắt đen nhánh chuyển chuyển, quyết định đi theo sau thăm dò đến tột cùng, xem bọn hắn chuẩn bị như thế nào bắt người?
…
Không xa không gần theo sát ba người bọn họ, Bối Bối vảnh tai muốn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì. Không nghe được hoàn chỉnh điều gì, nàng đâm lo lắng cuống lên trong lòng.
Theo dõi được một đoạn đường sau, Cô Ngự Hàn đột nhiên ngừng cước bộ, khuôn mặt anh tuấn nghiêm lại, con ngươi đen có tia cảnh giác, có người đang đi theo bọn họ!
Thương Tuyệt Lệ cũng cảm giác quá rõ ràng là mình đang bị theo dõi, luôn thấy như có người đang nhìn chăm chú phía sau. Đôi mày rậm nhăn lên nói: “Vương, có người đang theo dõi chúng ta.”
“A? Chẳng lẽ có ngoại nhân lẻn vào vương cung sao?” Trưởng lão cũng trở nên cẩn thận.
Theo ở phía sau, thấy bọn họ ngừng lại, Bối Bối bị dọa cho hoảng sợ, lập tức vọt đến trốn một bên, chỉ lo bị bọn họ bắt được.
Một lát sau, Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ, hai người bọn họ trao nhau một ánh mắt rồi tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục nói chuyện như không có việc gì xảy ra.
Bối Bối len lén vươn đầu xem, thấy bọn họ hình như không phát hiện điều gì liền tiếp tục đi về phía trước. Nàng âm thầm vui mừng, nhẹ nhàng mà cất bước lại gần. Lần này nàng cẩn thận thay đổi đi theo dõi một bên.
Phía trước, con ngươi Cô Ngự Hàn liếc nhìn Thương Tuyệt Lệ, gật đầu, sau đó ba người rất nhanh cùng quay đầu lại.