Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 1: Q.6 - Chương 1: HẮC KHI PHONG vs HUYÊN TRỮ [1]




Hắc Phong quốc.

Đêm đã khuya, ánh trăng lờ mờ sáng tỏ, trải xuống mặt đất một ánh sáng trắng bạc, màn đêm u tĩnh tươi đẹp.

Cung điện trang nghiêm đắm chìm trong ánh trăng, nét thần thánh không thể xâm phạm, tăng thêm vài phần sáng chói thánh khiết.

Mọi tiếng động đều chìm lắng……

Trong ngự thư phòng, vẫn còn sáng rõ ánh nến chưa tắt.

Hắc Khi Phong ngồi trên ngai vàng, hết sức chuyên chú lật xem công văn.

Gió đêm thổi nhẹ vào, thổi động cuốn công văn, phát ra tiếng vang sàn sạt, càng làm tăng thêm độ yên tĩnh.

Xuyên thấu qua ánh nến, khuôn mặt thanh tú như sương của hắn giống như dịu dàng một chút, nhếch bạc môi lại nghiêm túc như trước.

Tất cả im lặng, đột nhiên bị phá vỡ.

“Vương có lệnh, bất kể kẻ nào chưa được truyền triệu không thể bước vào thư phòng.”

Huyên Trữ bĩu môi, nhìn thủ vệ ngăn trở trước mắt mình, không cho là đúng.

“Nếu ta nói không muốn đi vào là không thể đâu?”

Thủ vệ không chút mảy may buông lỏng:“Thuộc hạ liều chết tuân thủ ý chỉ của Vương.”

“Ngươi……”

Huyên Trữ bực mình trừng mắt nhìn hắn, tay nắm thành quyền, nàng mím môi cười, cười đến thực không có ý gì tốt.

“Vậy…… Ngươi liền liều chết đi.”

Nói xong, nàng nhanh chóng ra tay, ánh sáng màu tím lóa ra trong bóng đêm trở nên sáng tuyệt đẹp.

Thủ vệ còn chưa bắt đầu phản kích, một ánh sáng rực rỡ khác liền thu phục lấy ánh sáng tím.

Hắc Khi Phong không biết từ khi nào đã đứng cạnh bên cửa, hờ hững lướt nhìn Huyên Trữ một cái.

“Cho nàng ta vào.”

Lạnh nhạt bỏ xuống một câu, hắn liền xoay người đi trở vào.

Huyên Ninh vui mừng giương nụ cười, bước chân nhẹ nhàng theo đi vào.

Nhưng mà, nàng mới tiến thư phòng, hắn cũng cử động vô cùng nhanh không biết từ khi nào đã ngồi vào ngai vàng đọc sách.

Đối với việc nàng đến, hắn giống như một chút ảnh hưởng cũng không có, quả thực làm như là nàng trong suốt.

Huyên Trữ nhíu mày.

“Đăng đăng đăng” Chạy hai ba bước lên, duỗi tay ra muốn lấy đi cuốn sách trong tay hắn.

Hắc Khi Phong động tác nhanh hơn, hơn nữa thủ pháp quái dị.

Nhìn không thấy hắn hành động như thế nào, vốn dĩ muốn cầm lấy cuốn sách liền làm cho tay nàng bắt lấy khoảng không.

Nàng không buông tay lại muốn đi cướp, nhưng lại hụt.

Lại duỗi tay ra, lại thất bại.

Rốt cục, nàng không cam lòng buông tha.

Nàng buồn bực ngồi lên ngự án (bàn để tấu chương!), bất mãn bĩm môi:“Hắc Khi Phong, người tới là khách, tốt xấu gì chàng cũng nhìn ta một cái chứ.”

“Ta chưa từng gọi nàng là khách.” Hắn ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không thèm.

Huyên Trữ “Tạch” một chút đứng lên, chỉnh sửa gương mặt một chút nâng quai hàm lên, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Nhưng tẩu tử của ta gởi thư bảo chàng phải đối đãi tử tế với ta, chàng đồng ý rồi không phải sao? Chẳng lẽ đường đường là Hắc Vương lại nói đùa sao?”

Lúc này, cuối cùng Hắc Khi Phong cũng lướt nhìn nàng một cái.

“Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì đây?”

“A! Giọng điệu của chàng không tốt lắm nha, tức giận à?”

Huyên Trữ có vẻ có chút phấn khởi tràn đầy, giống như nhìn thấy biểu hiện tức giận của hắn làm nàng vui lắm.

Cho dù tức giận, cũng tốt hơn gấp trăm lần gương mặt lạnh lùng khiến người ta tránh xa ngàn dặm của hắn đối đãi với nàng, hắc hắc.

Muốn theo đuổi nam nhân lạnh lùng như núi băng, phải đánh phá núi băng trước, Cô Ngự Huyên Trữ cố lên!

Nhìn thấy vẻ mặt hơi phấn khởi của nàng, Hắc Khi Phong nhíu mày, sau đó lại khôi phục vẻ mặt gió êm sóng lặng.

Tầm mắt của hắn lại dời về quyển sách trên tay, tiếp tục xem như không nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

Thấy thế, Huyên Trữ lần này ngược lại không hề càn quấy.

Nàng im lặng trong chốc lát, vẻ mặt có chút méo mó đấu tranh.

Sau một lát, nàng không biết từ đâu lấy ra một túi hương.

Nhìn túi hương trong tay, nàng có chút ngượng ngùng nhăn mặt nhăn mũi.

Cuối cùng, da mặt của nàng rất dầy nhét vào trong tay của hắn.

“Nè, đây là túi hương ta thêu tặng cho chàng, tuy rằng đôi uyên ương thêu xấu một chút, nhưng là ta thực cố gắng, chàng không được ghét bỏ nó, bản công chúa nói như thế nào cũng là chưa làm qua việc nặng nha…… ê chàng……”

Ngay trong lúc nàng đang nói, hắn lạnh lùng cầm túi hương trong tay trả lại vào tay nàng.

“Ta không cần.”

Lễ vật tặng đi bị trực tiếp trả lại, Huyên Trữ lập tức cảm thấy mất mặt vô cùng không nhịn được :“Chàng……”

Nàng nắm chặt túi hương kia, thở hổn hển nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của hắn, lòng giống như bị cái gì đó đâm, đau nhói.

Từ ngày đầu tiên nàng đến Hắc Phong quốc đến bây giờ, nàng thường xuyên nhất là chỉ nhìn thấy được sườn mặt của hắn.

Tới khi nào thì, hắn mới có thể đối diện với nàng, mới có thể nhìn nàng nhiều một chút?

Đối với suy nghĩ trong lòng nàng, hắn hoàn toàn không hiểu.

“Đêm đã khuya, cô nam quả nữ ở chung một phòng dễ bị người ta đặt điều thêu dệt, xin công chúa tự trọng, sớm một chút trở về.”

Lời nói lạnh nhạt, so với bình thường càng thêm làm người ta đau lòng.

Huyên Trữ cố nén nỗi xấu hổ và giận dữ trong lòng để người ta không nhìn thấy, cũng kiềm chế vị chua trong lòng.

Nàng nhắm mắt, đem dòng lệ tràn đầy trong hốc mắt ép trở vào.

Hít vào thật sâu, nàng đưa tay vỗ mạnh lên bàn, đem túi hương vỗ dẹp xuống.

“Bản công chúa tặng cái gì đi không có lý nào thu hối nó lại, chàng không cần cũng phải cần, bằng không đêm nay ta liền quấy nhiễu sự yên tĩnh của chàng!”

Nghe vậy, mày của Hắc Khi Phong nhịn không được nhíu chặt lại.

Hắn rốt cục quay đầu, lạnh lùng mím môi.

“Trở về.”

“Ta không về!”

Nàng cùng hắn đấu mắt.

“Ta nói lại lần nữa, trở về!” tiếng nói của Hắc Khi Phong lạnh hơn.

“Ta cũng nói lại lần nữa xem, ta chính là không quay về, trừ phi chàng nhận lấy túi hương này.”

Mắt của Huyên Trữ bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa bùng ra như thiêu đốt.

Nhìn chằm chằm nàng một lát, Hắc Khi Phong lạnh lùng chuyển biến trở thành lạnh nhạt.

Hắn lướt qua nhìn túi hương một cái, thờ ơ nói:“Buông vật đó ra, nàng có thể đi rồi.”

Đôi mắt của Huyên Trữ sáng lên, vui sướng ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt đều tràn đầy ý cười.

“Nói như vậy chàng đồng ý nhận lấy?!”

Cánh tay hắn hơi động, tránh tay nàng ra, ánh mắt lại trở lại trên quyển sách.

“Nàng có thể đi trở về.”

Huyên Trữ cười tủm tỉm tăng thêm, một lần nữa lại ôm lấy cánh tay hắn, lần này lại ôm vào hư không.

Thấy sắc mặt của hắn lại lạnh xuống, nàng phẫn nộ buông mạnh tay xuống.

“Vậy…… Ta đi đây.”

Được rồi, đêm nay dừng lại tại đây, không thể ép hắn tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.