Ánh nắng tươi sáng, ngày xuân phong cảnh đẹp vô cùng.
Bối Bối nằm ở trên quý phi tháp, ngẩng mặt, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Ở một chỗ rẽ của hành lang trong cung, một bóng người nhẹ nhàng phong độ tuấn mỹ đi tới, chỉ chốc lát sau liền tới bên người nàng.
Một bàn tay dịu dàng vuốt sợi tóc của nàng, hơi thở nam tính quen thuộc trong nháy mắt bao phủ lấy nàng.
Bối Bối chậm rãi mở mắt, lười không muốn đứng dậy.
Nàng vươn tay giữ chặt tay hắn, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn thuận thế ngồi tựa vào bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng, làm cho nàng dựa vào hắn.
“Vội vã tìm ta như vậy là có chuyện gì?”
“Chúng ta không cần chuẩn bị tiệc cưới cho Tuyệt Lệ.”
“Hử? Nàng không phải nói muốn chúng ta làm một hôn lễ long trọng cho bọn hắn? Vừa rồi ta mới còn cùng Tuyệt Lệ đàm luận việc này, còn chưa có kết quả nàng liền vội vã bảo ta lại đây, vì muốn nói không cần chuẩn bị tiệc cưới?”
Hắn tỏ vẻ nghi vấn giương cao đôi mày thanh tú.
Cô gái nhỏ này lại suy nghĩ cái ý đồ xấu gì? Hắn cũng không cho rằng nàng lại không cho Hà Khả Y một an bài thật tốt.
Quả nhiên......
Bối Bối thần bí nháy mắt mấy cái.
“Ta chuẩn bị cho Thương đầu gỗ mang Khả Y đi hưởng tuần trăng mật.”
“Hưởng tuần trăng mật?”
Cô Ngự Hàn nghe bốn chữ này, trong đầu nhanh chóng tìm tòi tin tức liên quan tới nó.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền hiểu được.
“Ngẫm lại Tuyệt Lệ từ sau khi đi theo ta cũng chưa từng có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ bốn biển yên bình, để cho hắn có một kì nghỉ dài hạn đi.”
Nghe vậy, Bối Bối lập tức mặt mày hớn hở hôn lên môi của hắn.
“Nói như vậy là chàng đồng ý rồi?”
Hắn nhéo nhéo chiếc mũi ngọc của nàng, bờ môi mỏng giương nhẹ:“Nương tử đại nhân mở miệng, vi phu nào dám không theo.”
“Cái gì đây, nói cho cùng là bảo người ta giống Dạ Xoa sao, ta có lấy đao buộc chàng ‘Theo’ sao?!”
Bối Bối liếc hắn, bĩu đôi môi đỏ mọng mang theo ý cười.
“Không cần lấy đao, vi phu thực nguyện ý ‘Theo’ nương tử.”
Hắn có dụng ý khác cười xấu xa, mắt phượng lưu chuyển ánh sáng nồng nhiệt ái muội.
Hai má của Bối Bối ửng hồng.
Nàng yêu kiều đẩy ra hắn, động tác nhanh chóng rời khỏi lồng ngực của hắn, le lưỡi với hắn.
“Sắc phôi!”
Cô Ngự Hàn cười ha ha, từ lòng bàn tay một luồng hồng quang bay ra.
Nháy mắt công phu, nàng còn chưa biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, liền đã bị bắt trở lại trong lòng hắn.
Mới muốn mở miệng, liền bị một cái hôn sâu bao trùm xuống, dán chặt vào ngăn chặn ngôn ngữ của nàng.
Lúc này, không có lời nói nào nhưng hơn vạn lời nói......
Cửa cung, lưu luyến chia tay.
“Khả Y, nắm chắc cơ hội du ngoạn cho đã rồi trở về, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, không khí cũng thực mới mẻ, nhất là......”
“Hừ hừ!” Một tiếng hừ nhẹ không vừa lòng từ bên cạnh nàng truyền qua.
Nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn không quá dịu dàng, đôi mắt đen lạnh lùng xót xa nhìn nàng chằm chằm.
Le lưỡi, nàng lập tức ngậm miệng lại, thuận tiện đưa tay vuốt vuốt ngực hắn.
Nguôi giận nguôi giận......
Thế này Cô Ngự Hàn mới hòa hoãn sắc mặt.
Hắn chuyển hướng sang Thương Tuyệt Lệ, cười tủm tỉm chế nhạo:“Tuyệt Lệ, khó có được nữ nhân bằng lòng lấy ngươi nha.”
“Vậy nhớ rõ đừng làm mất uy phong của nam nhân, ta chờ ngươi mang đứa con trở về, ngươi có biết ta nói cái gì chứ?”
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn lưu chuyển, vẻ mặt cười xấu xa lại làm cho Khả Y thẹn thùng cúi đầu đến độ không thể cúi được nữa.
Bối Bối thấy Khả Y e lệ không chịu nổi, âm thầm nhéo thắt lưng Cô Ngự Hàn một cái.
“Cái miệng ba hoa của chàng ngậm chặt lại cho ta một chút.” Nàng cúi đầu dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà mắng hắn.
“Vâng, nương tử đại nhân.”
......
Ở ngoài hoàng cung, trời cao biển rộng.
Một đôi nam nữ tựa vào nhau cưỡi trên một con tuấn mã.
Thương Tuyệt Lệ ôm ấp thiếu nữ xinh đẹp, giờ phút này khuôn mặt cương nghị có một tia thay đổi, hình dáng đường cong dịu dàng cũng nhu tình.
“Khả Y, nàng muốn đi đâu?”
Nàng nghiêng người mà ngồi, dựa vào hắn, hắn đem cằm đặt trên hõm vai nàng, hôn sợi tóc của nàng.
Cảm giác hơi thở nóng rực của hắn phun ở bên tai, Khả Y đỏ bừng mặt, cổ cũng đỏ.
“Đi nơi nào đều được, thiếp đều nghe lời chàng, thiếp tin tưởng chàng sẽ mang thiếp đến nơi tốt nhất.”
Tiếng nói của nàng ôn nhu uyển chuyển, gợi lên mối tình thầm kín.
“Tin tưởng ta như vậy sao.”
Câu hỏi của hắn ẩn chứa thỏa mãn nồng đậm, cánh tay ôm nàng thoáng buộc chặt, làm cho nàng càng thêm dán sát vào trong ngực hắn.
Ôm nàng như vậy, đi khắp thiên hạ, hắn cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.
Câu trả lời của Khả Y là dịu dàng dựa vào lòng hắn, nghiêng đôi mắt, tràn đầy thâm tình nhìn hắn.
Bàn tay mềm của nàng lén lút nắm lấy bàn tay to của hắn đặt trên thắt lưng nàng, hạnh phúc than nhẹ.
“Thiếp chưa bao giờ biết làm người có thể có hạnh phúc như vậy.”
Bờ môi cương nghị của hắn thản nhiên tươi cười:“Ta sẽ làm cho càng ngày càng hạnh phúc.”
Kinh ngạc nhìn đôi môi tươi cười của hắn, nàng kìm lòng không đậu đưa tay lướt nhẹ qua bờ môi đang tươi cười của hắn.
“Chàng cười.” Nàng nhẹ giọng nói nhỏ, ánh mắt như nước dập dềnh quyến luyến thật sâu.
Được cái nhìn thâm tình của nàng, nụ cười tươi của Thương Tuyệt Lệ càng thêm mở rộng.
“Chỉ cần nàng thích, sau này ta sẽ cười cho nàng xem được không?”
Nàng hạnh phúc gật đầu:“Ừ.”
Tình cảm dịu dàng chân thành nhìn khuôn mặt thiên kiều bá mị của nàng, Thương Tuyệt Lệ kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi của nàng.
“Cuối cùng nàng cũng là nương tử của ta......”
Cho dù thẹn thùng, nhưng nàng không trốn tránh, mà đón nhận nụ hôn của hắn, nàng nhẹ giọng thề:“Thiếp nguyện ý vĩnh viễn cũng là nương tử của chàng, tướng công......”
Nụ hôn triền miên, trời đất làm chứng.
Hồi lâu, hắn mới buông ra, dưa vào nhau mặt đối mặt với nàng, ánh mắt lưu luyến.
“Nương tử, ta sẽ làm cho nàng vĩnh viễn hạnh phúc.”
“Thiếp cũng vậy, làm cho chàng vĩnh viễn hạnh phúc.”
Hắn trả lời nàng bằng cách ôm nàng thật chặt, giục ngựa chạy:“Giá......”
Con ngựa “.dát dát dát.....” nghênh ngang mà đi, vung lên nhàn nhạt khói bụi, xuyên qua cánh rừng sâu, lướt qua thảo nguyên hoang dã tráng lệ, vẫn phi nhanh về phương hướng xa xăm.
Nơi phương xa, là hành trình hạnh phúc đang bắt đầu, hành trình của bọn họ, hành trình hạnh phúc, sẽ vĩnh viễn tiếp tục kéo dài....