Sáng tinh mơ, điểu nhi (chim chóc) ngoài cửa sổ kêu “chiêm chiếp”.
Người lười biếng trên giường không chịu nỗi sự quấy nhiễu, vươn một cánh tay nhỏ bé nõn nà kéo lấy chăn, cả đầu liền được bao bọc bên dưới chăn.
Nhưng mà điểu nhi tựa hồ không đạt được mục đích đánh thức người thì không bỏ cuộc, bay lên trên cửa sổ “chiếp chiếp chiếp…”
Huyên Trữ buồn bực nhăn mặt lại, nổi giận đùng đùng lật chăn ra, vừa mới định rời giường phát giận, lại đột nhiên nhìn đến mảnh vải trong tay phất qua trước mắt.
Nàng dùng tay kia dụi dụi mắt, nhìn kỹ.
Ý? Đây không phải là loại vải trên y phục của Hắc Khi Phong sao?!
Nhìn nửa đoạn tay áo trong tay, nàng bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua mình hẳn là ở trong góc phòng của Hắc Khi Phong.
Trong trí nhớ nàng tựa hồ không có đoạn nàng tự trở về kia.
Nhìn lại mảnh tay áo nàng đang túm chặt, tinh thần nàng phấn chấn hẳn lên.
“Vụt” một tiếng từ trong ổ chăn đứng lên, nàng hớn hở nhếch môi.
“Nhất định là ta đang ngủ, sau đó Hắc Khi Phong bế ta trở về!”
Nghĩ đến hắn bế mình trở về, nàng liền vui mừng đến hoa tay múa chân.
Nhưng mà, ngẫm nghĩ lại, hắn hiếm khi bế nàng, thế mà nàng lại ngủ, thật tức chết!
Mang theo tâm tình vừa vui vừa bực, nàng tự chải chuốt một phen rất nhanh, lại thật cẩn thận cất giữ mảnh vải đó, sau đó vô cùng vui mừng chạy vội ra ngoài.
Khi nàng xông tới cửa, bất ngờ đụng phải cung nữ ở trước mặt.
“Ai nha, người nào không có mắt!”
Huyên Trữ che trán, thốt ra thanh âm khiển trách kiều nhẹ.
Cung nữ hoang mang rối loạn quỳ xuống: “Xin lỗi, nô tỳ lỗ mãng, xin công chúa thứ tội.”
Dụi dụi trán, Huyên Trữ mở to mắt, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười duyên.
“Không sao, ngươi đứng lên đi, cũng là do ta chạy quá nhanh, không thể trách ngươi.”
“Tạ công chúa.”
Cung nữ đứng thẳng dậy, nhìn thấy lúm đồng tiền nghiên lệ[1] của Huyên Trữ, cũng không khỏi nhếch lên khóe môi.
Hầu hạ công chúa lâu như vậy, phát hiện nàng tuy rằng miệng lưỡi hay điêu ngoa, nhưng cũng là một chủ tử tốt hiểu rõ thị phi ân oán, hơn nữa công chúa trưởng thành cũng xinh đẹp.
Công chúa chi tôn[2], kết hợp với Hắc Vương cao cao tại thượng, không còn gì thích hợp hơn…
Cung nữ đang suy nghĩ nhập thần không phát hiện rằng mắt của mình đang nhìn Huyên Trữ không chớp mắt.
Huyên Trữ nghi hoặc sờ sờ khuôn mặt, không phát hiện cái gì không ổn a, nàng hẳn là tin tưởng mình lần đầu tiên tự chải chuốt sẽ không quá tệ chứ.
Vì thế, nàng buông tay, nhíu cao mày, hắng giọng: “Tiểu Tiểu, ngươi nhìn chằm chằm ta xem cái gì? Mau khai thật.”
Nghe vậy, Tiểu Tiểu lập tức hoàn hồn, liên tục xua tay: “Không có không có, nô tỳ cái gì cũng không có làm, chỉ là… chỉ là phát hiện công chúa buổi sáng hôm nay rất giống như là đặc biệt vui vẻ.”
Nàng lại thử nhìn Huyên Trữ một cái.
Kỳ thật, hạ nhân ở gần Hắc Vương cùng công chúa người nào không biết công chúa đang theo đuổi Hắc Vương của bọn họ.
Cho nên, chuyện tối hôm qua Hắc Vương tự mình bế công chúa trở về phòng đã sớm truyền đến xôn xao, huyên náo.
Nghe được lời của Tiểu Tiểu, Huyên Trữ cũng không kiêng nể gì mà mở ra một nụ cười tươi, hai má đỏ hồng tựa như một đóa hoa xinh đẹp, kiều diễm lóa mắt.
“Đúng vậy, bổn công chúa hôm nay tâm tình phi thường tốt… Ta phải đi tìm Hắc Khi Phong.”
Vừa nói, nàng vừa hào hứng lại tiếp tục chạy.
Tiểu Tiểu dương cao thanh âm sau lưng nàng kêu: “Hắc Vương hôm nay xuất cung đến Đông thành tuần tra.”
Bước chân của Huyên Trữ dừng lại một chút, mặt mày hớn hở quay đầu: “Cám ơn, ta ghi nhớ ân tình của ngươi.”
…
Đông thành, phồn vinh mà trang nghiêm, là nơi phồn hoa nhất kinh thành, cũng là nơi có trị an cường đại nhất.
Dọc theo bậc thang của tường thành, Hắc Khi Phong đứng đầu, đi theo bên người là Từ công công, các hộ vệ khác ở phía sau diệc bộ diệc xu[3] mà bảo vệ.
Đứng trên tường thành cao, Hắc Khi Phong cho binh lính lui ra, môt mình đứng đón gió.
Cúi đầu nhìn xuống, trong lúc mơ hồ, hắn phảng phất lại thấy trận chiến ngày xưa, thấy một người thân mặc giá y[4] nằm dưới thành lâu, máu đầy người.
Tiểu Bối…
Hắn nhắm chặt mắt lại, cỗ đau lòng kia vẫn còn đó như cũ.
Bây giờ nàng đang sinh sống hạnh phúc tại Xích Diễm quốc (BB: Tội Phong ca quá hix.).
Thế sự luôn luôn hướng phía trước mà đi, nhưng hắn lại dừng tại chỗ không chịu đi, có lẽ, là hắn không có cách nào khác để đi về phía trước, bởi vì cảm giác đau lòng… thủy chung vẫn còn.
Lẳng lặng nhìn phía dưới, hắn thất thần.
Thẳng đến khi một tiếng hô truyền đến: “Hắc Khi Phong, cẩn thận!”
Cơ hồ là tiếng thét tê tâm liệt phế, cứ như vậy đánh thẳng vào màng nhĩ của hắn, khiến hắn hoàn toàn hoàn hồn.
Trong nháy mắt, không có thời gian để nghĩ ngợi, một mũi tên nhọn không biết từ đâu phát ra, bắn thẳng tắp hướng về tim của hắn.
Ngay tại lúc sét đánh không kịp bưng tai[5] dưới mi mắt, hắn thật mạo hiểm mới tránh được mũi tên kia.
“Vèo!” Mũi tên bắn về hướng tường cạnh thân hắn, xẹt ra tia lửa.
Hắn tập trung nhìn, lòng buộc chặt mạnh mẽ.
Mũi tên này, sắc bén đến ngay cả tảng đá cũng không chắn nỗi, hơn nữa phát ra lực lượng kinh người, ý đồ lấy mạng hắn không cần nói cũng biết.
Theo tiếng hô kia, thủ vệ bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giác, một ít người ở lại bên người Hắc Khi Phong, một số khác bước nhanh dọc theo phương hướng phát ra mũi tên mà tìm kiếm: “Có thích khách, bảo vệ Hắc Vương!”
Hắc Khi Phong dưới sự yểm hộ của binh lính đi xuống, thần sắc vẫn đạm mạc như sương, đôi mắt đen lợi hại cũng không dấu vết tìm kiếm tứ phía.
Trong lúc hỗn loạn, Huyên Trữ thở hồng hộc xông tới, cái gì cũng bất chấp cả người cơ hồ áp trước ngực hắn, một đôi tay nhỏ bé lại bận rộn không thôi ở trên người hắn lục lọi.
“Sao rồi sao rồi? Chàng có bị thương không? Mau cho ta xem chỗ nào bị thương?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, giọng điệu không thể áp chế được run run, còn thiếu một chút, hắn liền…
Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, máu cả người nàng cơ hồ muốn đông cứng.
Trước mắt bao người bị nàng lục lọi như vậy, nàng cơ hồ muốn bóc hết y phục của hắn mới cam tâm, khuôn mặt đạm mạc của Hắc Khi Phong âm thầm nóng lên.
Hắn dùng động tác xảo diệu tránh đi đụng chạm của nàng, sau đó giúp nàng định tâm quay trờ lại việc chính trước mắt, không cho nàng tiếp tục gần lồng ngực của hắn.
“Nàng có thấy thích khách ở đâu không?”
Câu hỏi vừa ra, quay chung quanh chủ đề nghiêm túc, chỉ có hắn mới biết bản thân đang cố gắng tránh đi thời khắc ngượng nghịu này.
Bị âm thầm đẩy ra, Huyên Trữ cũng không còn hơi sức để lo tới xấu hổ mà nhích sát lại, đôi mắt nàng không bỏ cuộc cao liếc thấp dòm ở trên người hắn.
“Chàng trước tiên nói cho ta biết chàng có bị thương hay không rồi ta mới nói.”
Ánh mắt thẳng thắn làm Hắc Khi Phong giờ phút này cảm thấy cả người không được tự nhiên, đám binh lính hộ vệ bên cạnh dùng một loại ánh mắt xem trọng để nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng.
Hắn thản nhiên nhăn mày, thanh âm có điểm cương ngạnh, dưới sự kiên trì của nàng thỏa hiệp: “Ta không sao.”
“Thật không?” Huyên Trữ vẫn lo lắng đi xác nhận, con ngươi ẩn ẩn rung động ánh nước.
Hắn gật gật đầu.
Ai ngờ, nàng lại đột nhiên nhảy đến bên người hắn, ôm chặt lấy hắn, nức nở nghẹn ngào: “Oa… Thật tốt quá, chàng không có sao, làm ta sợ muốn chết, hu hu hu…”
____
[1] Nghiên lệ: đẹp
[2] Công chúa chi tôn: thân phận cao quý của công chúa
[3] Diệc bộ diệc xu: nhắm mắt theo đuôi
[4] Giá y: áo cưới
[5] Sét đánh không kịp bưng tai:nhanh như chớp, đột ngột