Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Hắc Khi Phong vs Huyên Trữ [4]




Binh lính chung quanh đều cúi đầu, làm như cái gì cũng không thấy.

Hắc Khi Phong có chút há hốc mồm, muốn đẩy ra nàng, lại bị nàng ôm càng chặt, giống như con bạch tuộc vậy chỉ còn thiếu hai chân không ôm lấy hắn nữa thôi, căn bản là kéo không ra.

Thân thể run run mềm mại trong ngực không ngừng chấn động, sự hoảng sợ của nàng, thông qua cái ôm mà truyền sang cho hắn, mặt nạ lạnh lùng có chút tan ra.

Hắn mím môi, cố thử vài lần, cuối cùng vẫn là không thể dùng sức đem nàng đẩy ra.

“Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân……” Hắn cố ý nói như vậy để đẩy nàng ra.

“Ô ô ô……” Nàng vẫn khóc.

Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lại bắt đầu ngưng tụ lửa giận.

“Thích khách chết tiệt, bản công chúa liều mạng với ngươi!”

Vừa dứt lời, nàng lập tức liền biến mất khỏi lòng hắn, bay nhanh về phía nơi nào đó.

Hắc Khi Phong sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp.

Hắn lập tức chạy đi theo nàng, thị vệ hộ giá cũng rất nhanh đuổi theo.

Hướng về phía cửa sổ nhỏ bên kia nơi vừa rồi mũi tên bắn ra, nàng đá văng cửa phòng.

Mới vừa đi vào, liền bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay nàng, thoáng dùng một chút lực liền đem nàng kéo lại.

Hắc Khi Phong nhíu mày nhìn nàng vẻ mặt phẫn nộ, không thể không ra tiếng trấn an.

“Nàng không được kích động.”

“Bản công chúa muốn kích động, buông, buông ra……”

Nàng kịch liệt giãy dụa, chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, không muốn tới gần hắn, mà là muốn giãy dụa ra khỏi hắn.

Rơi vào đường cùng, Hắc Khi Phong đành phải điểm huyệt đạo của nàng.

Huyên Trữ trừng lớn ánh mắt, chỉ có thể vô lực ngã xuống.

Hắc Khi Phong đỡ được nàng, rất nhanh đem nàng lùi về phía sau cách xa cửa trước, sau đó ý bảo thị vệ phía sau đi thử đi vào thám thính.

“Phanh!”

Cánh cửa bị thị vệ đánh gẫy, đem theo trường mâu sắc bén tiến vào trong.

Nhưng mà, khi bọn họ đi vào, bên trong rỗng tuếch, ngoại trừ một chiếc cung tên bị vứt lại, một cái bóng dáng thích khách cũng không có.

Huyên Trữ kích động phẫn nộ nhìn vào bên trong, sau đó từ từ yên tĩnh lại.

Lúc này, nàng mới rốt cục ý thức được……

Hắc Khi Phong lần thứ hai chủ động ôm lấy nàng.

Ha ha……

Nàng quên đi thích khách, dù sao hiện tại cũng là tìm không thấy.

Nhếch môi lên, nàng cười có chút ngây ngốc.

Thừa dịp Hắc Khi Phong không có để ý đến khoảng cách giữa bọn họ lúc đó, nàng mềm mại nhẹ nhàng tiến vào trong lồng ngực rộng và ấm áp của hắn, hé miệng cười trộm.

Nếu hắn điểm huyệt đạo của nàng, như vậy nàng đương nhiên là quang minh chính đại đúng lý hợp tình dựa vào hắn.

Sự ôm ấp của hắn thật thoải mái, khó trách tẩu tử lại thích làm nũng ở trong lòng Vương huynh như vậy.

Ngọt ngào, ấm áp, ấm áp……

Cảm giác hạnh phúc, làm cho người ta muốn say mê.

Nàng nhất định phải theo đuổi hạnh phúc này đến cùng, hạnh phúc của nàng nàng cam tâm tình nguyện cho hắn.

Đem hết chút sức lực cuối cùng, nàng lặng yên đem hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, nhu thuận im lặng, không muốn đánh vỡ hạnh phúc lén trộm cho đến lúc này.

Hắc Khi Phong hoàn toàn không có để ý đến động tác nhỏ của tiểu nữ nhân trong lòng.

Ánh mắt hắn đảo qua hết các nơi trong phòng, dừng lại ở một túi cung tên.

Quay qua phía thị vệ ý như ra lệnh, một thị vệ đi qua nhặt túi cung tên lên giao cho hắn.

Lật xem đường may bên cạnh của túi cung tiễn, đường cong hoa văn màu bạc kia, được làm rất tinh tế, chứng tỏ chủ nhân của nó không tầm thường.

Đem túi cung tiễn đưa cho thị vệ, hắn thản nhiên hạ lệnh:“Hồi cung.”

“Dạ.”

Hắn giải huyệt đạo cho Huyên Trữ, đỡ nàng đứng dậy:“Thật có lỗi, tình thế vừa rồi cũng là bất đắc dĩ……”

Chưa nghe hắn nói xong, Huyên Trữ nhịn không được nói thầm:“Ta thật hy vọng mỗi ngày đều có tình huống như vậy.”

Giọng nói của nàng rất nhỏ rất mơ hồ, nhưng mà Hắc Khi Phong lại nghe rõ không sót một lời.

Hắn không tự giác đem hai tay để ra sau lưng, chỗ hai tay giao nhau tựa hồ còn lưu lại cảm giác thân thể mềm mại của nàng, còn kèm theo độ ấm nhẹ nhàng.

Hắng giọng, giọng nói của hắn có chút hơi hòa hoãn:“Công chúa, chúng ta đi về trước đi, chuyện thích khách ta sẽ điều tra rõ ràng sau.”

Có lẽ hắn không phát hiện ra ngữ khí của chính mình có chút thay đổi, nhưng là Huyên Trữ lại cảm nhận được, thực vui vẻ.

Nàng nâng mi mắt, khuôn mặt phấn hồng kiều diễm cười như hoa:“Được, chúng ta đi thôi.”

Thực tự nhiên, nàng ôm lấy khuỷu tay hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hắn cúi đầu, đối diện với ánh mắt của nàng, nhìn vào con ngươi của nàng mang theo dấu vết vừa khóc, trong suốt như thủy, ngấn lệ lóe sáng, lộ ra vẻ yếu đuối.

Hạ mắt xuống, đối cử chỉ của nàng, hắn không lên tiếng, chỉ là im lặng đi ra ngoài.

Huyên Trữ vui mừng vụng trộm ôm cánh tay hắn, chạy nhanh theo hắn, cùng hắn song hành.

……

Trở lại hoàng cung, Hắc Khi Phong liền đi vào điện phủ cùng quần thần thương thảo về vấn đề thích khách.

Huyên Trữ ở bên ngoài điện nghị sự đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nghểnh cổ nhìn ra xa, lại chỉ có thể nhìn thấy cửa điện đóng chặt trước mắt.

Rốt cục, cửa lớn mở ra, thần tử bên trong lục tục đi ra.

Huyên Trữ vội vàng vọt vào, lại nhìn thấy Hắc Khi Phong chuẩn bị theo con đường sau bình phong bên cạnh rời khỏi điện phủ.

Nàng lập tức mở miệng gọi hắn:“Hắc Khi Phong!”

Đừng bước, Hắc Khi Phong thoáng xoay người, đứng tại chỗ lạnh nhạt nhìn nàng.

Huyên Trữ chạy nhanh lên thềm ngọc đi đến trước mặt hắn.

Bởi vì hắn cao lớn hơn nàng, nên nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Hắc Khi Phong, ta mới là người phát hiện ra thích khách, chàng đem ta vứt bỏ ở ngoài cửa thật sự không hợp lý.”

Bờ môi mỏng của hắn mím lại, vững vàng trả lời:“Đây là chuyện của Hắc Phong quốc, ta không hy vọng công chúa can thiệp vào, công chúa của Xích Diễm quốc ở lại Hắc Phong quốc, Hắc Phong quốc có trách nhiệm bảo đảm sự bình an cho công chúa, công chúa không nên quan tâm đến chuyện này là tốt nhất……”

Huyên Trữ trừng mắt, thở hổn hển đánh gãy lời hắn:“Bản công chúa muốn nhúng tay vào chuyện này! Nếu ngươi không cho ta tham dự, ta liền tự mình đi bắt thích khách.”

“Ta đây đành phải nói lại với Xích Diễm Vương, để cho hắn mời công chúa hồi Xích Diễm quốc.”

“Chàng……”

Huyên Trữ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, quả muốn đem mặt nạ lạnh lung trên mặt hắn đánh tan.

Thở ra, hít vào, nàng nắm chặt tay, ánh mắt phun hỏa nhìn hắn quát:“Ta ghét chàng!”

Toàn thân nàng đều tức giận, thi pháp rời khỏi điện phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.