Nhìn thân ảnh nàng bay ra, ánh mắt của Hắc Khi Phong trầm xuống.
Hiện tại đối với vấn đề thích khách không hề có đầu mối, nếu thích khách nhận ra Huyên Trữ công chúa, nàng sẽ gặp nguy hiểm, hậu quả kia thật khó lường.
Có lẽ…… Hắn nên cứng rắn đuổi nàng về Xích Diễm quốc đi……
Ngay khi hắn hạ quyết, giọng nói của Huyên Trữ lại vang lên.
“Hắc Khi Phong!”
Hắn làm mặt lạnh nhìn nàng vừa tức hừng hực vừa chạy vội tới trước mặt hắn, hắn biểu hiện một thái độ ung dung thản nhiên.
Huyên Trữ hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng áp chế cơn tức giận trong lòng.
Đi qua đi lại vài bước ở trước mặt hắn, nàng cố căng da mặt ra từ từ hòa hoãn xuống, khóe môi thậm chí giương lên nụ cười tự tin.
Nàng chắp tay sau lưng đứng trước mặt hắn, ngẩng cao đầu, con ngươi linh hoạt nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn.
Trầm ngâm một chút, nàng mới bình tĩnh mở miệng:“Hắc Khi Phong, ta cứu chàng một mạng, đúng không?”
Không rõ nàng muốn làm cái gì, Hắc Khi Phong chỉ im lặng nhìn ánh mắt sáng long lanh của nàng.
Đáy mắt nàng phát ra tin tức nói cho hắn biết, nàng hỏi như vậy, nhất định có mục đích!
Hắn từ tốn trả lời:“Ta nợ nàng một mạng, ta sẽ……”
Còn chưa có nói xong, Huyên Trữ liền nhanh chóng ngăn hắn tiếp tục nói.
“Chàng biết nợ ta một mạng là được rồi, ta chỉ cần chàng đồng ý với ta một việc, chuyện này chàng rất có thể làm được một cách dễ dàng, dùng để đổi một mạng hẳn là đáng giá.”
“Chuyện gì?”
Cắn cắn môi, nàng yên lặng nhìn hắn:“Sau này ta không muốn ăn cơm một mình, ta muốn chàng ăn cơm cùng ta, như thế nào? Rất đơn giản, chuyện nhỏ phải không?”
Sau này cùng nàng ăn cơm?
Hắc Khi Phong sửng sốt một chút, bình tĩnh xem xét, chuyện này đúng là chuyện rất nhỏ a.
“Thế nào? Nếu chàng đồng ý rồi, coi như là đã trả ân cứu mạng cho ta, thế nào?”
Mặc dù vẻ bên ngoài của nàng xinh đẹp xảo quyệt, nhưng mà, chỉ có trong lòng nàng mới biết chính mình thật chua sót.
Khi nào thì, nàng thế nhưng lại phải dùng đến điều kiện để trao đổi với một người chỉ để cùng nàng ăn cơm, mà đó lại là để báo đáp ơn cứu mạng..
Vì muốn theo đuổi cảm tình xa xôi, nàng ngay cả đến tôn nghiêm của một công chúa cũng quên.
Nàng biết, hành động của mình …… nói dễ nghe một chút là da mặt dày, nói khó nghe một chút chính là vô lại.
Nhưng mà, hắn chính là hạnh phúc của nàng, việc kia nàng sẽ không hối hận.
Cho dù kết cục không được như ý, nàng cũng không hối tiếc, vì ít nhất, nàng cũng đã cố gắng hết sức rồi. (MC: chị em nào muốn tấn công trai đẹp thì nhớ học tập nghe)
Chỉ có cố gắng thực hiện, mới sẽ không làm cho cuộc sống này của nàng không để lại bất kì tiếc nuối nào.
Bạc môi hơi mím lại, ánh mắt lạnh lung ngạo nghễ nhìn nàng, im lặng hồi lâu, trong mắt lộ ra một chút phiền chán, hắn xoay người đi vào phía sau bình phong, lãnh đạm bỏ xuống một câu:“Ta đồng ý.”
Nhìn bước chân của hắn không hề giảm tốc độ mà rời đi, bóng dáng cao lớn kia, tựa hồ luôn cao lớn như vậy, làm cho nàng chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.
Có đôi khi, nàng không muốn ngẩng đầu, bởi vì nàng thân là công chúa tôn quý.
Nhưng mà, nếu không ngẩng đầu, nàng vĩnh viễn đều không thấy ánh mắt của hắn.
Cho dù, bất cứ khi nào nàng nhìn …… ánh mắt của hắn đều là lãnh đạm như thế……
Bóng dáng kia lạnh lùng biến mất khỏi tầm mắt nàng, giống như có một lớp băng thật dày, chảy vào trong lòng nàng, thật lạnh, một loại cảm giác vừa lạnh vừa đau trong lòng tản ra, lan tràn tới toàn thân.
Nuốt nuốt nước miếng, đem sự buồn tủi nhanh chống nuốt vào, nàng nắm chặt lòng bàn tay.
“Cô Ngự Huyên Trữ, cố lên, ngươi nhất định có thể làm được.”Cố gắng giương khóe môi lên, nàng lộ ra vẻ tươi cười kiên cường đối với chính mình.
……
Trên bàn cơm, sơn trân hải vị đầy đủ hết, nhưng mà, đặt ở trong đó một đĩa rau xanh rất lớn.
Huyên Trữ đứng ngồi không yên liên tiếp nhìn về phía cửa.
Hắn đồng ý sẽ dùng cơm cùng nàng rồi, hẳn là sẽ không nuốt lời đi.
Chờ đợi không lâu, thân ảnh cao lớn tuấn dật của hắn liền hiện ra.
Mặt mày của nàng sáng ngời, đứng lên nghênh đón:“Chàng đã về rồi, nhanh chút ngồi xuống đi.”
Thân thiện giữ chặt tay hắn, nàng không khỏi phân trần liền ấn hắn ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, sau đó đem bát đũa đặt trước mặt hắn, mới ngồi trở lại vị trí của mình.
Giờ phút này, nàng có chút giống như thê tử hiền lương, trong mắt nàng là một sự tha thiết mãnh liệt chờ đợi ánh mặt của hắn nhìn lại nàng, làm cho hắn không thể bỏ qua.
Tâm tình của hắn không khỏi cảm thấy hỗn loạn.
Lắc lắc đầu, hắn im lặng cầm lấy bát đũa tự mình ăn cơm.
“Từ từ đã, đây là món rau xào ta tự mình xuống bếp làm, trước khi ăn cơm nên ăn chút khai vị nhẹ mới tốt.”
Huyên Trữ thực nhiệt tình gắp rau xanh bỏ vào trong bát hắn, miệng cười tủm tỉm không thôi.
Nhìn rau xanh trong bát, Hắc Khi Phong ăn cũng không được, không ăn cũng không xong, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể ngồi im.
Huyên Trữ không cho hắn cơ hội cự tuyệt, tha thiết thúc giục nói:“Nhanh chút ăn đi, nếm thử tay nghề của ta thế nào, bổn công chúa đúng là chưa bao giờ xuống bếp, ha ha…… nói với chàng nha, khi tẩu tử hào hứng cũng sẽ làm điểm tâm cho Vương huynh ăn sáng, tuy rằng tay nghề của nàng ấy không được tốt lắm……”
“Ba!”
Hắc Khi Phong đột nhiên đặt mạnh chén bát lên bàn, con ngươi đen lạnh lùng bắn về phía nàng.
“Không cho phép nàng phê bình Tiểu Bối, nàng căn bản không có gì có thể so được với nàng ấy!”
Lời nói lạnh như băng, tựa như tất cả đường cong trên mặt hắn đều đông cứng lại làm cho người ta đau lòng.
Bị hiểu lầm, hơn nữa lại bị làm tổn thương một cách lạnh lùng như vậy, Huyên Trữ nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi hắn mắng:“Hắc Khi Phong, chàng đừng có tự cho mình là đúng, ta khi nào nói qua muốn phê bình tẩu tử, tẩu tử đã gả cho Vương huynh ta, chàng còn muốn nàng ấy như thế nào, nàng ấy vĩnh viễn cũng không khả năng giống như ta đối với ngươi chân thành như vậy……”
“Ta cũng không cần nàng đối với ta như vậy, hơn nữa là tự nàng muốn theo tới Hắc Phong quốc không phải sao? Nếu công chúa không thích ở lại có thể rời đi, ta sẽ không ngăn trở.”
Lời nói này giống một nhát dao đâm tới, Huyên trữ chỉ cảm thấy toàn thân từ ngoài vào trong đều bị đập vỡ nát.
Hốc mắt của nàng đỏ lên, nắm tay hướng về hắn:“Chàng…… Hắc Khi Phong, chàng thật vô lại!”
Cố nén nước mắt, nàng như là tiểu sư tử bị chọc giận hết đấm lại đá về phía hắn.
Hắn nắm hai tay của nàng, đem nàng chế phục.
“Huyên Trữ công chúa, sự nhẫn nại của ta là có hạn độ!” Giọng nói của hắn không có chút lưu tình, lại lạnh lung nghiêm nghị.
Tay nàng bị siết có chút đau, hốc mắt, càng đau hơn.
Cắn chặt cánh môi, nàng cố nén nước mắt ủy khuất.
Cuối cùng, nàng dùng sức rút tay về, ánh mắt lơ đãng nhìn đến đĩa rau xanh trên bàn.
Nàng tức giận bưng lên đĩa rau kia, ném mạnh xuống đất.
“Loảng xoảng lang!” Thanh âm thanh thúy rất là vang dội.
“Chàng không thích ăn, bổn công chúa cũng không muốn cho chàng ăn nữa.”
Ngay sau đó, nàng đem tất cả các món ngon trên bàn hất xuống hết, không sót lại dù là một mảnh nhỏ.
“Loảng xoảng lang, loảng xoảng lang……”