Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 190: Q.3 - Chương 190: HIẾN HÔN




Bối Bối vừa thức dậy, phát hiện mình đang ở xe ngựa, hơn nữa còn ngủ ở trong lòng của Cô Ngự Hàn, tuy rằng thực ấm áp, nhưng mà......chẳng ai nói với nàng một lời, lúc nàng đang ngủ say đã bị người ta mang hồi hoàng cung a!

Cảm giác được ánh mắt tức giận của nàng, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng mở đôi mắt đen, chuyển dừng về phía nàng, lấy tốc độ rất nhanh hôn cánh môi của nàng một cái:“Tiểu Bối Bối, nàng thức rồi.”

Hít vào, thở ra, Bối Bối giãy dụa ngồi thẳng, đi đến cửa sổ bên của xe, tay vén rèm cửa sổ lên, nhìn hoa cỏ cây cối ven đường vùn vụt lướt qua, nàng nắm tay, quay đầu mạnh, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

“Cô Ngự Hàn, chúng ta như thế nào mà ngồi trong xe?”

“Tiểu Bối Bối, nàng quên, nàng không phải đồng ý cùng ta hồi cung sao, hiện tại chúng ta chính là đang hồi cung a.” Cô Ngự Hàn thản nhiên cười đáp, đưa tay giữ nàng lại, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực.

Bối Bối giãy dụa ngồi một bên, lắng đọng lại một chút cảm xúc mới mở miệng:“Ta hỏi chàng, Hắc Khi Phong, chàng đối xử với hắn thế nào rồi?”

Nhìn gương mặt nàng biểu hiện ý muốn hỏi tội, mắt phượng của Cô Ngự Hàn nhếch lên, bạc môi hé mở:“Tiểu Bối Bối, nàng vừa tỉnh liền hỏi đến nam nhân khác! Vốn ta còn phân phó nhân đem hắn đuổi về Hắc Phong quốc, xem ra ta thật sự là rất hảo tâm, ta hẳn phải sai người đem hắn ném vào thâm sơn cho dã thú ăn luôn mới đúng!”

“Chàng đưa hắn trở về Hắc Phong quốc?” Ánh mắt Bối Bối sáng lên, tức khắc gương mặt đẹp tươi cười, cũng đưa thân tới gần hắn, thái độ xoay 180 độ.

“Hừ! Bây giờ ta chuẩn bị hạ lệnh sai người đem hắn ném tới thâm sơn!” Gương mặt của Cô Ngự Hàn khó chịu nhích sang một bên, mái tóc đen như mực theo động tác của hắn mà rủ xuống vai, càng tôn lên vẻ đẹp thánh khiết của nguyệt nha bạch xiêm y như tiên, tỏa sáng làm hiện ra hình dáng tà mĩ ngọc[1] của hắn, mê người!

Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được chu miệng hôn lên gương mặt của hắn, một tiếng rất lớn:“Ba!”

Cô Ngự Hàn nheo mắt liếc nàng một cái:“Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Ánh mắt của nàng dừng ở trên bạc môi hoàn mỹ khêu gợi của hắn, ngón trỏ chuyển động, nàng chớp chớp mắt cười, hai tay nâng giữ mặt hắn, làm cho hắn quay lại đối diện nàng, sau đó, nàng hừng hực hôn lên.

“Cô Ngự Hàn, chàng thật đẹp!”

“Không cho phép hình dung ta như vậy...... Uhm......” Cô Ngự Hàn mới mở miệng trách cứ, khiến cho lưỡi đinh hương của nàng đưa vào trong cuốn lấy lời nói của hắn.

Nàng tham lam đưa mắt nhìn ánh mắt của hắn, mũi của hắn, lông mi của hắn, hôn thật sự rất nghiêm túc, nhưng lại vụng về.

Hắn nhướng lông mày, rất tự nguyện phối hợp với nụ hôn của nàng, dứt khoát quên đi hết mọi thứ, cánh tay khỏe mạnh vòng quanh thắt lưng mềm mại của nàng, đem nàng kéo lại gần hơn, bị động cho nàng hôn tùy ý.

A...... Tuy rằng của nàng hôn thực vụng về, nhưng mà, hắn thích.

Bối Bối hôn hắn, lại cảm giác chính môi mình bị hắn vuốt ve sinh ra dòng điện, dòng điện chạy toàn thân, nàng tê dại mềm nhũn cả thân mình, bám vào hắn, tiếp tục hôn......

Hồi lâu, nàng vẫn chần chừ không muốn thoái lui, liếm liếm môi:“Cô Ngự Hàn, như vậy chàng có vừa lòng không?”

“Miễn cưỡng.” Hắn thực tiếc rẻ vứt cho nàng một câu.

Bối Bối liếc xéo hắn một cái, bĩu môi:“Vậy miễn cưỡng thông qua đi.”

“Không được, ta còn muốn.” Cô Ngự Hàn đưa môi lại gần nàng, hắn thích bị nàng hôn giống như hôn trân bảo, nhất là lúc lòng bàn tay non mềm của nàng ôm gương mặt của hắn, cảm giác mềm mại và ấm áp kia, làm cho lòng hắn tràn đầy đắm say.

Thấy hắn ám chỉ rõ ràng như vậy, hai tai của Bối Bối đỏ hồng.

Thét, chủ động là cần một chút xúc động, một chút vong ngã [2], một chút điên cuồng cũng tốt.

Vừa rồi nhìn thấy tư thái tuyệt mỹ của hắn như vậy, nàng mới có thể giống một con sói đói mà tác phát, hiện tại...... Đã qua!

“Tiểu Bối Bối, hôn ta một lần nữa đi.” Hắn thấp giọng nói, yên lặng nhìn nàng.

“Không...... Không cần, lần sau đi, lần sau, a......” Bối Bối cười xấu hổ, đem hắn tiến lại gần nàng đẩy ra.

Cô Ngự Hàn mới định dùng lại mỹ nam kế, ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng Thương Tuyệt Lệ:“Vương, phía trước có một chỗ tránh gió, bọn lính đều đi mệt, chúng ta ở bên kia nghỉ chân không?”

“Ừ, ngươi quyết định đi.” Cô Ngự Hàn khẽ hé môi, chậc, có đôi khi thật muốn bịt miệng Tuyệt Lệ lại, lần nào cũng phá đám hắn.

“Vâng.”

Ngay sau đó, ngoài cửa sổ vang lên vó ngựa nghe“Đát đát”, Thương Tuyệt Lệ cưỡi ngựa rời xe ngựa đi.

“Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục đi.” Cô Ngự Hàn hết sức muốn bảo trì tốt không khí vừa rồi, cố gắng thuyết phục Bối Bối hiến hôn.

Bối Bối đẩy hắn một cái:“Ta muốn xuống xe, một mình Khả Y ở trong xe sau rất cô đơn.”

“Ta đã ra lệnh cho tỳ nữ ở cùng nàng ta, nàng ta sẽ không cô đơn.”

“Vậy...... Ngồi lâu như vậy xe ngựa, ta muốn xuống xe đi ngoài.”

“Ta đây đi cùng nàng.” Hắn cười xảo huyệt hề hề.

“Không cần!” Bối Bối mặt đỏ tới mang tai trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này, lại làm nàng có ý nghĩ không đứng đắn!

......

Rất nhanh, xe ngựa ngừng lại, bọn thị vệ hoàng sam [3] đều ngồi vào trên cỏ, lấy ra lương khô truyền cho nhau.

Bối Bối xốc màn xe lên, mới muốn xuống xe, Cô Ngự Hàn cũng đã đứng trên mặt đất, đang vươn tay về hướng nàng, ý tứ lại hết sức rõ ràng.

“Cô Ngự Hàn, chàng từ nơi nào mà xuống xe, rõ ràng là ta đi ra trước.” Bối Bối bị ánh mắt mang nụ cười đẹp như ánh sáng mặt trời của nam nhân trước mặt cấp biến thành suy tư có chút tức giận.

“Ta đương nhiên là bay ra.” Cô Ngự Hàn nháy mắt với nàng mấy cái, cánh tay khỏe mạnh chụp tới, liền bế nàng xuống xe, khoảng cách gần như vậy, hắn chỉ cần dùng một chút thuật dịch chuyển không gian liền có thể ra ngoài xe được.

Xuống xe ngựa, cũng không thấy hắn buông mình ra, Bối Bối đẩy bờ vai của hắn:“Này, thả ta xuống đất.”

“Nàng không phải nói muốn đi ngoài sao? Ta mang nàng đi.” Cô Ngự Hàn liền ôm nàng đi hướng vào sâu trong rừng cây, không một chút để ý đến ánh mắt của bọn thị vệ, tuy rằng dọc đường đi, bọn họ đã quen với việc Vương đối với Bối Bối tiểu thư vô cùng sủng ái, nhưng mà, ngay cả đi ngoài cũng muốn đi cùng thì thật đúng là......

Một cỗ xe ngựa khác, Khả Y được tỳ nữ đưa xuống xe ngựa, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ đứng bên cạnh, nàng nhìn quanh, tìm không thấy người muốn tìm, nàng nghi hoặc hỏi:“Thương công tử, xin hỏi Bối Bối ở nơi nào?”

“Bối Bối tiểu thư nàng, cùng Vương, không phải, là Bối Bối tiểu thư đi...... Đi ngoài.” Thương Tuyệt Lệ có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, những chữ tư mật này, lần đầu tiên hắn nói ra với nữ hài tử.

___

[1] tà mĩ ngọc: đẹp hoàn hảo mà có chút yêu tà

[2]Vong ngã: quên mình

[3]Hoàng sam: y phục vàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.