Cô Ngự Hàn đứng ở bên ngoài, bất động thanh sắc[1] nghe đối thoại bên trong, trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một thời gian dài, âm thanh bên trong dần dần nhỏ đi, cho đến không còn tiếng động, hắn nhíu mày, thi pháp ẩn thân, sau đó hiên ngang đi vào, lúc hắn nhìn vào bên trong, nhịn không được nhẹ nhàng cười.
Tiểu Bối Bối của hắn...... Thật đúng là con nít ranh, đến bắt Hà Khả Y phải ngủ để nghỉ ngơi, thế mà chính nàng cũng ngủ tiếng thở vù vù.
Thật sự là tiểu ni tử [2] bất cẩn, ngủ cũng không đắp chăn.
Hắn thu hồi ẩn thân thuật, bước nhẹ đến bên giường, toàn thân tỏa ra hồng quang vòng tay qua Khả Y, lòng bàn tay đưa ra, liền vượt qua Khả Y thuận tới di chuyển vai của Bối Bối ở bên cạnh, đang nằm ngủ trên giường.
Hơi hơi nghiêng người, hắn ôn nhu ôm lấy Bối Bối, hôn lên trán của nàng.
Trong lúc ngủ mơ, Bối Bối mơ mơ màng màng cảm giác chính mình bị ai đó di chuyển, mi mắt của nàng mở ra, nhìn thấy trước mắt mơ hồ hình như là bóng người quen thuộc, nàng lại nhắm mắt lại, nói lời vô nghĩa:“Cô Ngự Hàn......”
Hắn mỉm cười không thôi:“Là ta.”
“......” Bối Bối ở trong lòng hắn chuyển động một chút tìm một tư thế thoải mái, cái mũi ngửi ngửi hương vị trên người hắn, sau khi xác định là rất quen thuộc, mới an tâm tiếp tục ngủ say.
“A...... Không nghĩ tới nàng còn nhận thức hương vị a, mèo con.” Cô Ngự Hàn nở nụ cười không thành tiếng, mặt đẹp sáng ngời, đuôi lông mày nhướng lên lộ vẻ nồng đậm thâm tình đối của nàng, giống thần tiên công tử nhu tình, tuyệt thế thoát trần.
Thoải mái mà ôm nàng trở về phòng, hắn và nàng cùng nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại, cùng nhau ngủ.
Chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên mở to mắt, như đôi mắt sắc bén của chim ưng bắn về phía bên ngoài bức màn, nhìn thấy một hào quang màu xám lúc ẩn lúc hiện, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng xoay người rời khỏi giường.
Đi vào hào quang ở trước mặt, trong nháy mắt hắn tỏa ra một đạo hồng quang, hai chùm ánh sáng chạm vào nhau, tạo ra một cái trận bát quái, ở trong bát quái trận thân ảnh trưởng lão mơ hồ hiện ra.
“Trưởng lão, ngươi tìm ta có chuyện gì gấp không?”
“Vương, thuộc hạ mấy ngày nay phát hiện vị trí Thiên Ti Nghi [3] có biến đổi, trong kinh thành cũng đồng thời bùng phát trận tuyết hồng [4], dân chúng chết rất nhiều, Vương, mời ngài mau dẫn Bối Bối tiểu thư hồi cung để bàn tính kỹ càng hơn.”
“Tuyết hồng?” Cô Ngự Hàn trầm mặt, làm sao có thể xuất hiện tuyết hồng trăm năm khó thấy?
Theo hắn biết, khi tuyết hồng bùng nổ, nơi nào mà phủ tuyết sẽ bị nước tuyết lạnh giá thấu xương như cắt da cắt thịt, bị tuyết hồng rơi phủ xuống, không bị vùi lấp chết cũng sẽ bị đóng băng mà chết.
“Tình huống cụ thể như thế nào?” Cô Ngự Hàn hơi run mày kiếm, lộ ra khuôn mặt anh tuấn cũng thật sự nghiêm túc, đối với thiên tai như vậy, hắn không cách nào duy trì gương mặt không lo chuyện đời.
“Chúng đại thần đồng tâm hiệp lực cố gắng hết sức, tuyết hồng đã được khống chế, lão bách tính trôi dạt khắp nơi cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.” Trưởng lão thành thật bẩm báo.
“Các ngươi làm tốt lắm...... Huyên Trữ gần đây thế nào?”
“Công chúa hiện tại mỗi ngày đều rất ít đi ra khỏi tẩm cung, đi ra đều là hỏi thuộc hạ Vương khi nào thì mới hồi cung.” Trưởng lão thở dài, rất đau lòng cho công chúa kim chi ngọc diệp mỗi ngày không nghe được câu trả lời đều thất vọng mà về.
Nghe tiếng thở dài của trưởng lão, Cô Ngự Hàn trầm mặc xuống, hồi lâu, hắn mấp máy bờ môi mỏng, rốt cục vẫn là không đành lòng để muội muội cô đơn:“Nói với Huyên Trữ ta rất nhanh sẽ hồi cung.”
Huyên Trữ tự kiểm lâu như vậy, hẳn là cũng đủ rồi, đối với vị muội muội từ nhỏ được hắn nâng trong lòng bàn tay này, đây là lần đầu tiên hắn nhẫn tâm bỏ lại nàng như vậy, aiz......
“Vâng, Vương, thuộc hạ sẽ thông báo cho công chúa ngày ngài trở về.”
“Uhm. Chú ý bất cứ lúc nào cũng phải lưu ý đến tình trạng tuyết hồng, có gì tình huống gì lập tức bẩm báo bổn vương.” Cô Ngự Hàn thận trọng dặn dò.
“Vâng.”
......
Ngừng liên lạc, hắn trở lại ngồi xuống bên cạnh mép giường, đã không có tâm tình ngủ tiếp, hắn đưa tay nhẹ vỗ về mi tâm[5] của nàng, nhẹ lướt hai má trắng nõn của nàng, đầu ngón tay dừng ở cánh môi anh đào khẽ nhếch lên của nàng trong lúc ngủ say, vuốt ve qua lại.
Hắn cúi người, thở dài hôn lên cánh môi của nàng, tinh tế cắn hôn:“Tiểu Bối Bối, ngoan ngoãn theo ta hồi cung, ta sẽ vẫn thương nàng, đừng chống đối ta nữa, được không?”
Đáp lại hắn, chính là hô hấp nhè nhẹ đều đều của nàng, nàng ngủ bình yên như trước, hoàn toàn không biết nam nhân đã tỉnh chính là đang biểu lộ những cảm xúc của bản thân thay đổi liên tục tà mị, nhu tình than thở với nàng.
★
Đi vào phòng Hắc Khi Phong, hắn đá cửa mà vào.
“Ngươi tới làm gì?” Hắc Khi Phong nằm ở trên giường, không thể động đậy, chỉ có thể trừng trừng đôi mắt đen trong suốt, hé ra khuôn mắt tuấn mỹ hào phóng vô song phủ lên một lớp sương lãnh đạm.
Cô Ngự Hàn đưa chân, tùy ý móc một cái ghế ngồi xuống, lạnh lạnh nhìn Hắc Khi Phong: “Ngươi đều là dùng thái độ như vậy đối với ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Chậc, ngươi thật đúng là nam nhân phụ bạc, ngay cả điều cơ bản nhất có ơn lo đáp thế mà cũng không biết.”
“......” Hắc Khi Phong nâng phiến môi đẹp, nhẹ nhếch sang một bên, thể hiện rõ từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ cảm kích.
“A......” Cô Ngự Hàn vui cười một tiếng, lập tức con ngươi đen trầm xuống, bạc môi run run.
“Đừng cho là ta rất muốn cứu ngươi, nếu không phải Tiểu Bối Bối của ta cố ý muốn cứu, ta sẽ rất thích ý đưa ngươi về nhà!” Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên lạnh như băng, cơ hồ ngay cả không khí chung quanh hắn cũng ngừng lưu động, đóng băng.
Hắc Khi Phong quay đầu mạnh, đáy mắt kinh hỉ:“Là Tiểu Bối muốn cứu ta?”
“Đúng vậy, Tiểu Bối Bối nhà ta, chính là mềm lòng, liền ngay cả kẻ địch cũng không nỡ thấy chết mà không cứu.” Cô Ngự Hàn lại khôi phục vẻ mặt tà tuấn bất cần đời, thời điểm nhắc tới Bối Bối, con ngươi đen không khỏi tỏa ra dịu dàng, lại có một tia cam chịu, một tia đau lòng.
“Tiểu Bối cứu ta.” Hắc Khi Phong thì thào, nhiều ngày tích tụ uất ức thoáng chốc biến mất không tung tích, lưu lại, chính là cảm giác ấm áp, lan tràn toàn thân.
Cô Ngự Hàn đứng lên, cúi người nhìn xuống hắn, gương mặt nghiêm túc :“Hắc Khi Phong, về sau đừng làm cho ta lại thấy ngươi dây dưa với Tiểu Bối Bối của ta, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không lại lưu tình, cho dù khuynh tẫn giang sơn, ta cũng không ngừng truy sát ngươi đến tận chân trời!”
“Tiểu Bối còn không nhất định là của ngươi.” Hắc Khi Phong khiêu khích mở trừng mắt, con ngươi trong suốt đột nhiên tràn đầy khí lực mạnh mẽ, khí thế cũng ương ngạnh.
“A...... Ngươi sẽ không có cơ hội lại tiếp cận Tiểu Bối Bối của ta, ta sẽ dẫn nàng hồi cung, nếu ngươi có bản lĩnh, trở về Hắc Phong quốc đưa binh tấn công nơi này đi!” Cô Ngự Hàn phất phất tay áo trắng,phong độ tiên phong đạo cốt [6] cùng Hắc Khi Phong thanh sam nho nhã trong nháy mắt hình thành đối lập mãnh liệt.
“Ngươi......” Hắc Khi Phong sắc mặt không đổi, ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào thoát thân khỏi sợi dây vô hình đang trói chặt, tay hắn nắm chặt thành quyền, khuôn mặt tuấn tú bởi vì nổi giận mà gân xanh nổi lên.
“A...... Ngươi hảo hảo ngủ đi, ta cũng không muốn nói chuyện cùng ngươi nữa.” Cô Ngự Hàn trong nháy mắt bắn ra một đạo hồng quang, chiếu vào trán Hắc Khi Phong, trong nháy mắt Hắc Khi Phong ngất xỉu đi.
Chậc, tình địch chướng mắt!
___
[1]Bất động thanh sắc: không gây tiếng động
[2]Tiểu ni tử: cô bé nhỏ
[3]Thiên Ti Nghi: ngôi sao vận mệnh của Xích Diễm Quốc
[4] Tuyết hồng: tuyết lớn
[5] Mi tâm: ấn đường-giữa 2 đầu lông mày
[6] Tiên phong đạo cốt: cốt cách phi phàm, phong thái hơn người