Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 115: Q.2 - Chương 115: KIẾP NẠN!




Nói xong, hắn phất tay áo xoay người, trầm giọng quát: “Người đâu!”

“Có.” Thủ vệ vội vã đi tới đợi lệnh.

“Áp giải toàn bộ những nữ nhân đến thiên lao cho Bổn vương, không có lệnh của Bổn vương, không cho bất cứ kẻ nào vào thăm.”

“Vâng.”

Thủ vệ nhanh chóng nhận lệnh đi bắt lấy những quý phi đã sợ hãi đến hồn xiêu phác lạc.

Khi các nàng thấy thủ vệ đến gần bao vây, đều hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp tái đi, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Vương, xin đừng, vương…”

Cô Ngự Hàn lạnh lùng nhìn các nàng bị thủ vệ đưa đi, đối với tiếng khóc thảm thiết không hề có mảy may suy chuyển, hắn đã sớm muốn xử lí những nữ nhân luôn e thiên hạ không loạn này, từ lần đầu tiên Bối Bối xuất cung đã muốn xử lí, nếu không phải đột nhiên nàng rời cung, hắn sẽ không vì muốn đuổi theo mà trì hoãn việc này.

Bây giờ, lại một lần nữa bởi vì mấy nữ nhân này, khiến nữ nhân mà hắn yêu mến đau lòng bỏ đi, tức chết hắn!

Càng giận bản thân, tại sao trước đây lại đem về nhiều nữ nhân như vậy khiến mình phiền.

Đúng vậy, từ khi gặp Bối Bối, hắn liền cảm thấy những nữ nhân khác phiền!

Di chuyển cước bộ, không hề bởi vì tiếng khóc hô của Huyên Trữ mà dừng lại.

Huyên Trữ công chúa gục ở bên giường, nhìn bóng hắn càng chạy càng xa, muốn đuổi theo, nhưng hai chân không thể cử động, nước mắt của nàng rơi lã chã vô cùng thê thảm: “Vương huynh, Vương huynh, Vương huynh…”

Tuy nhiên, thân ảnh của hắn cuối cùng cũng biến mất sau cánh cửa, nàng hối hận đấm xuống đệm, Vương huynh không để ý tới nàng, không cần nàng …

“Oa ô ô…”



“Tuyệt Lệ, dặn dò xuống dưới, ta muốn lập tức xuất cung.” Cô Ngự Hàn mặt căng cứng, nhìn thẳng hướng cửa cung, bạc môi mím chặt thần bí, vẻ mặt bình thản, làm cho người ta không đoán được giờ phút này hắn nghĩ gì.

Thương Tuyệt Lệ cau mày, có chút do dự: “Nhưng… Vương, nguyên khí của ngài còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ lập tức xuất cung chỉ sợ đuổi không kịp Bối Bối tiểu thư, hơn nữa còn chưa biết Bối Bối tiểu thư đi hướng nào, không bằng để thuộc hạ đi trước…”

“Không thể đợi!” Âm thanh già nua đột nhiên vang lên.

Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy nét mặt già nua của trưởng lão đầy lo lắng, đang nhanh chóng bước tới.

“Vương, lão phu mới vừa rồi phát hiện vị trí Thiên Ti Nghi – đại biểu cho vận mệnh Xích Diễm Quốc chúng ta lại bắt đầu lệch đi, hơn nữa lần này nghiêng lệch vô cùng quái dị, căn cứ theo hiện tượng chấn động, cho thấy có người sắp mưu đồ với hắc tinh ngọc bội trên người Bối Bối tiểu thư, vì muốn biết thêm tin tức, lão phu đã bói cho Bối Bối tiểu thư một quẻ, quẻ tượng không quá tốt lành, Bối Bối tiểu thư sắp tới sẽ gặp một lần kiếp nạn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được Bối Bối tiểu thư.”

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn trong lòng đột nhiên căng thẳng, thanh âm bởi vì lo lắng mà khàn khàn: “Sẽ nguy hiểm đến tính mạng?”

“Không biết bao nhiêu.” Trưởng lão trầm trọng trả lời.

Chết rồi, Cô Ngự Hàn đứng không vững nữa, hắn vội lao về hướng chuồng ngựa: “Tuyệt Lệ, chúng ta đi.”

“Vương, chờ một chút.” Trưởng lão vội vàng gọi hắn lại.

Cô Ngự Hàn vội vã quay đầu lại: “Còn có chuyện gì?”

Không phải là Bối Bối còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hắn hồi hộp lo sợ.

“Vương, hết thảy đều phải cẩn thận!” Ánh mắt trưởng lão thật sự lo lắng.

Không phải Bối Bối có chuyện.

Hắn âm thầm thở dài một hơi, rất nhanh khẽ gật đầu, xem như tiếp thu tấm lòng của trưởng lão, sau đó mang theo Thương Tuyệt Lệ “Vù” một cái biến mất.

Trên đường bay, Thương Tuyệt Lệ không nhịn được hỏi: “Vương, ngài biết Bối Bối tiểu thư ở đâu sao?”

Cô Ngự Hàn không còn lòng dạ nào, lên tiếng: “Ừ, nàng mang theo trâm cài tóc là phân thân của ta biến thành.”

Trong lúc bay trên không, đường hầm không gian bỗng nhiên có chút chao đảo, sắc mặt Cô Ngự Hàn trở nên có chút tái nhợt, trên người tỏa ra hồng quang lúc sáng lúc tối.

Thương Tuyệt Lệ cả kinh, vội vàng hét: “Vương, ngài không cần tiếp tục làm phép khống chế đường hầm không gian, nguyên khí của người vì cứu công chúa đã bị hao tổn một lượng lớn, nếu không điều tức cẩn thận sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”

Khuôn mặt tuấn tú căng cứng, Cô Ngự Hàn không muốn dừng lại, nhưng, nội đan trong cơ thể đang mãnh liệt phát ra tín hiệu suy yếu, khiến hắn không thể không rút pháp lực về, rơi xuống mặt đất.

“Chết tiệt.” Hắn đập một nhát vào thân cây, vì bản thân lúc này lại không thể làm phép theo ý muốn mà cảm thấy ảo não.

Nguyên khí của hắn mặc dù qua lúc hôn mê mà phục hồi được một ít, nhưng vẫn chưa dùng được, chân Huyên Trữ vốn là do pháp lực của hắn mà bị thương, hắn phải đem năng lượng cường đại hơn ép vào trong cơ thể nàng, mới có thể đẩy đi khí lạnh, không gây tái phát đau đớn.

Cũng bởi vậy, hắn hao tổn rất nhiều năng lượng.

“Vương, ngài …trước hết không nên gấp, Bối Bối tiểu thư cưỡi ngựa rời đi, chắc chưa đi được xa, chúng ta nếu có thể xác định được phương hướng của Bối Bối tiểu thư, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Thương Tuyệt Lệ an ủi nói.

Trầm ngâm một chút, Cô Ngự Hàn ngồi xếp bằng, đồng thời phân phó nói: “Tuyệt Lệ, ngươi sang vùng phụ cận tìm hai con ngựa về đây.”

“Vâng.”

Cô Ngự Hàn nhắm mắt lại, ép bản thân phải bình ổn tâm trạng, từ từ hít thở điều tức. Bây giờ hắn không thể mất tỉnh táo, hắn phải nhanh chóng hồi phục nguyên khí, mới có thể làm phép liên lạc với con rắn đỏ nhỏ trên người nàng, mới có thể bảo vệ nàng an toàn.

Bối Bối dắt theo Tiểu Ngoan vào khách sạn, hướng chưởng quầy nói: “Chưởng quỹ, ta muốn hai gian phòng hảo hạng.”

“Tiểu Bối ca ca, ta có thể không ở một mình một phòng được không?” Tiểu Ngoan mếu máo đáng thương kéo kéo ống tay áo Bối Bối, ánh mắt có chút sợ hãi.

“Không được, chẳng phải ngươi đã hứa sẽ nghe lời ta sao? Bây giờ nếu không nghe lời, ta không mang theo ngươi nữa.” Bối Bối không chút do dự liền từ chối, sau đó uy hiếp.

Nghe thấy Bối Bối giọng điệu không thể thương lượng, Tiểu Ngoan ấm ức cúi đầu, không dám nói gì nữa, chỉ là, bả vai hắn hạ xuống xem ra vô cùng tủi thân.

Chưởng quỹ đảo mắt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có chút khinh thường dừng lại trên người Tiểu Ngoan, lắc đầu thở dài, thật sự là lãng phí một vẻ ngoài đẹp đẽ.

Bối Bối thấy chưởng quỹ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tiểu Ngoan, không nhịn được có chút tức giận: “Này, ngươi nhìn đủ chưa. Có muốn làm ăn hay không, hay chúng ta đi chỗ khác!”

“Khách quan, bình tĩnh chờ một chút, người đâu, dẫn hai vị khách quan lên lầu trên.” Chưởng quỹ xoay người hướng một tiểu nhị hét to.

“Ai, tới, mời khách quan.” Tiểu nhị khom lưng cúi đầu mời bọn họ lên lầu.

Bối Bối giống như thần bảo vệ kéo tay Tiểu Ngoan, đi thẳng lên lầu hai, lúc đi ngang qua rất nhiều khách quan, thần kinh của nàng căng lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể vươn móng vuốt cào kẻ nào dám…mở miệng khinh thường…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.