Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 114: Q.2 - Chương 114: SỰ THẬT!




"Bối Bối tiểu thư nói… nói muốn Anh Nhi chuyển lại với vương ____ thay ta chuyển lời đến Đại Vương tôn quý của ngươi, ta Tô Bối Bối dám làm dám chịu, không làm không sợ, Huyên Trữ công chúa rơi xuống nước không phải lỗi của ta, hắn tin hay không thì tùy!"

Anh Nhi lấy hơi thật lớn, nhắc lại toàn bộ lời của nàng, ngay cả giọng điệu cũng mô phỏng lại y hệt cho Cô Ngự Hàn nghe.

"Rầm!" Một tiếng nổ lớn, cái bàn bên cạnh hắn bị một đấm tan tành. Anh Nhi sợ đến suýt nữa thét lên chói tai.

"Tô Bối Bối, ngươi thực sự làm cho người khác giận dữ, có chuyện sao không trực tiếp đối mặt nói với ta, ta có nói sẽ không tin ngươi sao?" Cô Ngự Hàn buồn bực rống giận, khuôn mặt tuấn tú tức giận đến lúc hồng lúc đen.

Nheo lại mắt, hắn liếc Anh Nhi một cái: "Sau này sẽ xử trí ngươi! Bây giờ mau đi gọi người có nhiệm vụ giữ cửa cung đến cho ta."

"Vâng" Anh Nhi run rẩy chạy ra ngoài.

Chỉ một lát sau, vài tên thủ vệ đã vội vã đi tới trước mặt hắn: "Vương."

"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, sao lại có thể để vương hậu của bổn vương ra khỏi cung một mình, chán sống rồi phải không?" Cô Ngự Hàn giọng nói lạnh như băng.

Thủ vệ liếc nhìn nhau, sau đó vừa ngơ ngác vừa sợ hãi: "Vương, Bối Bối tiểu thư có lệnh bài của ngài, thuộc hạ tưởng vương cho phép Bối Bối tiểu thư xuất cung."

Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn co rụt lại, cúi đầu rủa thầm một tiếng, sao hắn lại quên bản thân từng vì muốn nàng vui, nên đã đem lệnh bài đại diện cho hắn tặng nàng, mang theo lệnh bài của hắn, khó trách lần này nàng xuất cung không ai dám cản trở. Tức giận nhíu chặt mày, hắn phất tay: “Các ngươi lui đi.”

"Anh Nhi, lúc ta không ở đây có chuyện gì xảy ra với Bối Bối."

"Dạ thưa, sau khi vương mang Huyên Trữ công chúa đi..." Anh Nhi đem toàn bộ mọi việc nói từ đầu đến đuôi, rõ toàn bộ ngọn ngành.

Chỉ là, sắc mặt Cô Ngự Hàn càng lúc càng âm trầm, càng lúc càng xám đen, cuối cùng, hắn gần như tức đến sùi bọt mép bay ra khỏi tẩm cung….

Trong phòng nghị sự, trưởng lão và tất cả mọi người liên quan đều có mặt, Cô Ngự Hàn ngồi trên ngự tọa, lạnh lùng nhìn quét qua bọn họ một lượt, bạc môi mím chặt, một lúc lâu sau, âm thanh lạnh giá của hắn vang lên.

"Các ngươi nói cho ta biết, lúc Bổn vương không ở đây, các ngươi đã làm những chuyện quá phận gì với vương hậu tương lai?"

Toàn bộ quần thần đều cúi đầu, không ai dám lên tiếng.

"Tuyệt Lệ, sau khi ngươi hồi cung có để Bối Bối và Huyên Trữ gặp nhau không?" Cô Ngự Hàn điểm tên Thương Tuyệt Lệ đầu tiên.

Thương Tuyệt Lệ nhanh chóng bước lên một bước: "Vương, Bối Bối tiểu thư và công chúa không gặp mặt, có điều, Bối Bối có đến cung điện công chúa để tìm vương."

Trong lòng căng thẳng, Cô Ngự Hàn con ngươi đen co rụt lại: "Vậy ngươi đã nói những gì?"

"Thuộc hạ nói tạm thời không thể gặp vương được, bởi vì lúc đó ngài còn chưa trở về." Thương Tuyệt Lệ thành thật trả lời.

Nghe vậy, sắc mặt Cô Ngự Hàn biến đổi, chết tiệt, nàng sẽ không cho rằng hắn ở trong điện của Huyên Trữ cố ý không muốn gặp nàng chứ? Rất có khả năng này! Nếu không… nữ nhân hay suy nghĩ lung tung nhưng quật cường kia sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội giải thích như vậy, nàng cũng không phải là người sẽ cam chịu oan khuất.

Nhịn xuống xúc động muốn trợn ngược mắt, hắn gần như đã khẳng định nàng hiểu lầm, cho là hắn không để ý tới nàng, cho nên liền hầm hầm hổ hổ giận dỗi bỏ đi! Thật sự là...Tiểu nữ nhân làm cho người ta vừa tức lại vừa thương!

"Cút, các ngươi không cần nói gì nữa, chuyện này Bổn vương sẽ điều tra rõ ràng!" Cô Ngự Hàn buồn bực quát một tiếng, nhanh chóng đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Hắn có chút giận dữ, bước chân nặng nề đi tới tẩm cung của Huyên Trữ, trong lòng vừa tức vừa đau xót, Bối Bối nói nàng không đẩy Huyên Trữ, có nghĩa là Huyên Trữ hãm hại Bối Bối, từ lúc nào thì muội muội mà hắn thương yêu nhất lại trở nên như thế, không tiếc dùng thủ đoạn để làm tổn thương người khác…

Tuy nhiên, hắn mới đi vào gian ngoài, đã thấy bên trong… phi tử ngồi vây quanh trước giường Huyên Trữ công chúa, ôn tồn an ủi: "Công chúa, chân của ngươi không có việc gì chứ?"

Huyên Trữ công chúa nằm trên giường, ánh mắt trừng lên nhìn Mã Giai Tuệ Nhàn: "Con mắt nào của các ngươi thấy ta không sao, không phải ta đang sống không bằng chết nằm ở trên giường sao? Nếu các ngươi không đưa ra cái chủ ý ngu ngốc đó, chân ta cũng không phát bệnh, nếu như không phải Vương huynh pháp lực cao cường, chân ta…chân ta..."

Vừa nói đến, hốc mắt Huyên Trữ công chúa bắt đầu đỏ lên, nàng vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn thấu ruột thấu gan, hồi tưởng lại liền không nhịn được cả người run rẩy, cái loại đau này, khiến nàng muốn chết đi.

"Công chúa, khí lạnh ở trong chân ngươi đã được vương bức ra ngoài, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt một tháng, rất nhanh sẽ khỏe, bây giờ Tô Bối Bối đã bị đuổi khỏi vương cung, công chúa khổ một chút cũng không uổng đúng không." Mã Giai Tuệ Nhàn ôn tồn trấn an Huyên Trữ công chúa, dù sao bất luận quá trình thế nào, chỉ cần kết quả là thành công, vậy là được rồi!

"Hừ!" Huyên Trữ công chúa vẫn hậm hực xoay mặt đi, những… quý phi này vẫn như cũ muốn nàng chịu khổ.

Một quý phi khác thấy thế, cũng gia nhập hàng ngũ chấn an: "Công chúa, ngươi nghĩ xem, Tô Bối Bối đã không còn ở trong vương cung, sau này không còn ai có thể so sánh với công chúa, người sẽ càng thêm được vương sủng ái."

"Các ngươi thật sự cảm thấy sẽ như vậy sao?" Tiếng Cô Ngự Hàn vang lên cạnh cửa, lạnh lẽo đến làm cho người ta phát run.

Các nàng giật mình kinh hãi nhìn Cô Ngự Hàn chậm rãi bước tới, hoảng hốt hành lễ: "Vương."

"Câm! Các ngươi không có tư cách gọi." Cô Ngự Hàn âm thanh đủ để đông kết toàn bộ không khí xung quanh, đáy mắt xoẹt qua một luồng hồng quang hung ác, ánh mắt như đao kiếm bắn về đám quý phi.

Ẩn nhẫn cơn tức giận khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn gần như méo mó, khiến cả người hắn đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm.

Huyên Trữ công chúa giãy dụa từ trên giường nửa ngồi dậy, hoảng sợ đến mặt trắng bệch: "Vương... Vương huynh."

Ánh mắt nghiêm khắc của Cô Ngự Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chột dạ của Huyên Trữ, hàm dưới nghiến chặt, lời nói gần như từ kẽ răng rít ra: "Huyên Trữ, ngươi trở nên một điểm cũng không đáng yêu, khiến Vương huynh vô cùng thất vọng!"

Lời nói không hề có nhiệt độ, khiến Huyên Trữ công chúa cuống quýt đến đỏ hốc mắt, nàng men đến cạnh giường, nắm chặt ống tay áo của hắn, dịu dàng đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn: "Vương huynh, người đừng nói chuyện với Huyên Trữ như vậy có được không, Huyên Trữ sau này cũng không dám... nữa ."

Đưa tay, không chút do dự gạt tay nàng ra, con ngươi đen của hắn tràn ngập thất vọng, còn có lạnh lùng: "Ngươi ở trong vương cung tự mình kiểm điểm cho tốt, Vương huynh tạm thời không muốn phải thấy... ngươi nữa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.