“Khụ khụ khụ… Bối Bối công tử!” Thúy Nhi không nhịn được phải nhắc nhở, mặc dù bây giờ Bối Bối công tử vận nữ trang, cũng rất giống nữ tử, nhưng, dù sao hắn vẫn là nam tử một trăm phần trăm!
“A? Sao, xin lỗi, ta… cái… kia… Ta không phải cố ý.” Bối Bối cuối cùng cũng nhận ra, gãi gãi đầu, nhớ ra bản thân mình trong mắt các nàng hiện giờ đang là nam tử, cổ nhân có nói nam nữ thụ thụ bất thân* mà!
Mặt Uyển Nhi thoáng ửng hồng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, ta biết ngươi quá cao hứng thôi.”
Bối Bối gật đầu lia lịa, cho rằng mình lại gặp được người tốt, nơi này cũng không tệ lắm, trước kia Khả Y rất tốt đối với nàng, hiện tại lại gặp Uyển Nhi, so với việc sống ở vương cung tốt hơn nhiều!
Trong một gian phòng khách thượng đẳng của nhà trọ, Cô Ngự Hàn đẩy cánh cửa sổ chăm chú nhìn ra ngoài.
Liếc mắt qua những… cửa hàng dưới lầu, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn thầm tra soát mặt tiền các cửa hiệu, trong mắt lấp lánh tinh quang…
Chỉ một lát sau, hắn đóng cửa sổ lại, chậm rãi cầm lấy chén rượu ngon mà Anh Nhi đã hâm nóng sẵn, từ tốn nhấp môi: “Anh Nhi, Thương hộ vệ còn chưa trở về sao?”
“Dạ chưa ạ.” Anh Nhi trả lời.
Hắn nhíu mày, hờ hững đặt chén rượu xuống, trầm ngâm một lúc, trong mắt chợt gợn lên một tia cười gian xảo: “Anh Nhi, ngươi đi dọc theo phố này, tìm mua hết dạ minh châu về cho ta.”
“A? Vâng” mặc dù Anh Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng ngoan ngoãn lĩnh mệnh, ý chỉ của Vương, chỉ cần phục tùng.
…
Thương Tuyệt Lệ cả người run rẩy từ nhà vệ sinh đi ra, mặt mũi tái xanh yếu ớt.
Kéo lê từng bước, hắn trở lại khách sạn.
…
Cô Ngự Hàn ngồi ở hoa viên phía sau khách sạn, nhìn cách đó không xa Thương Tuyệt Lệ đang đi tới, bước chân có phần khác lạ, khẽ nhướng mày kiếm: “Tuyệt Lệ, xem ra ngươi ở Bách Hoa Các cũng tận tình hưởng thụ mà, còn đủ khí lực bước xuống giường không?”
Nghe thấy sự trêu chọc của Vương, Thương Tuyệt Lệ sắc mặt thay đổi, buồn bã thỉnh tội: “Vương, thuộc hạ hành sự bất lực, không nghe được tin tức gì về hướng đi của Bối Bối tiểu thư.”
Tiếp theo, hắn âm thầm nghiến răng: “Còn bị người ta ám toán.”
Không thể không kinh ngạc! Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn rùng mình, lấy tu vi của Tuyệt Lệ, kẻ có thể ám toán được hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Có… nhìn rõ ràng là ai hay không? Bị thương ở đâu?”
Thấy thần sắc của Vương trở nên nghiêm túc, Thương Tuyệt Lệ lại càng xấu hổ, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi mới ấp úng giải thích: “Thuộc hạ bất tài, là bị người… bị người ta hạ thuốc xổ.”
“Phì ì…” Cô Ngự Hàn vừa nhấp vào ngụm trà nóng lập tức phun trở ra, chỉ trong chớp mắt, đôi môi đang mím chặt của hắn dần dần nhích lên, sau đó biến thành một tràng cười to.
“Ha ha ha… Tuyệt lệ, ngươi… rồi bị biến thành bộ dáng thế này sao ?”
Nghe tiếng cười vang dội, đôi mày rậm của Thương Tuyệt Lệ đã nhíu chặt lại càng thêm chặt, đuôi mắt cũng co quắp, cuối cùng chỉ có thể cười khổ nghiến răng nghiến lợi: “Thuộc hạ rất vinh hạnh được giúp Vương giải trí.”
Rốt cục cười đủ rồi, sắc mặt Cô Ngự Hàn trở lại đứng đắn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là bị hạ thuốc xổ ở Bách Hoa lầu? Chứ không phải bị công kích?”
“Không. Thuộc hạ chỉ cảm giác thân thể của mình không ổn thì vội vã bỏ chạy.” Thương Tuyệt Lệ thành thật trả lời, nhớ ra phản ứng lúc ấy của những… nữ nhân ở đó, khuôn mặt của hắn lại lần nữa biến thành màu gan heo!
Cả đời này, chưa từng bị mất mặt như vậy, quả thực… muốn tìm cái hầm ngầm để chui xuống.
_____
* Nam nữ thụ thụ bất thân: Nam nữ không được gần gũi nhau, từ bảy tuổi trở lên đã không được ngồi chung chiếu.