Mùi vị khó ngửi lập tức tràn đầy gian phòng, mọi người vội vã giải tán, chúng nữ nhân cùng che mũi, kinh ngạc nhìn Thương Tuyệt Lệ.
Còn Thương Tuyệt Lệ do bụng quặn đau, mặt sớm đã trắng bệch, lại vì bản thân trở thành trò hề mà chuyển sang màu đỏ tía, gân xanh nổi đầy trán, trên mặt xuất hiện đủ loại biểu cảm.
Nhìn lướt qua các nữ nhân đang xem mình bằng ánh mắt quái dị, hắn bối rối cúi đầu rủa thầm, đưa tay ôm bụng nhanh chóng đứng lên, nhún người một cái, từ cửa sổ bay vút ra ngoài, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
...
Trở lại trong sương phòng của Uyển Nhi, Bối Bối không nhịn được nữa cười ầm lên: "Ha ha ha... Thật buồn cười, thật mất mặt, ha ha ha... Thúy Nhi, ta kể cho ngươi nghe nhé, mới vừa rồi..."
"Bối Bối, quân tử không nên ném đá xuống giếng." Uyển Nhi cố gắng duy trì vẻ nghiêm trang trên mặt, đứng đắn nhắc nhở Bối Bối đang hí hửng, nhưng thấy Bối Bối cười ngả nghiêng, nàng cũng không nhịn được hơi nhếch lên khóe miệng, cái chuyện mất mặt như vậy, muốn cho người khác không cười... thật khó.
Thúy Nhi nghe Bối Bối kể lại sinh động như thật, nhịn không được cũng cười rộ lên, nhưng lại có chút không nỡ: "Bối Bối công tử, vị đại gia kia thật đáng thương."
Nghe vậy, Bối Bối lập tức phản ứng, không chút nghĩ ngợi đứng vụt lên, mắt long lên đầy căm phẫn: "Hắn đáng thương chỗ nào? Ta so với hắn đáng thương hơn nhiều, đồ keo kiệt, đừng nói cả một căn phòng nhỏ, ngay cả một cái góc nhỏ cũng không muốn bố thí cho người màn trời chiếu đất đến nghỉ một chút."
Nhớ lại lúc ở vương cung hắn luôn tìm cách đuổi mình đi, càng nghĩ càng tức giận, Tô Bối Bối này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp tình trạng bị người khác ghét bỏ như vậy, cứ làm như nàng sống ở vương cung sẽ khiến cái… đồ phong lưu Cô Ngự Hàn kia mất mặt không bằng.
Khoan? Thương Tuyệt Lệ ra khỏi cung, chẳng nhẽ Cô Ngự Hàn cũng ra khỏi cung? Theo nàng biết, Thương Tuyệt Lệ luôn đi theo Cô Ngự Hàn. Hắn... đã phát hiện ra việc nàng biến mất hay sao?
Lắc lắc đầu, nàng lập tức loại bỏ sự chờ mong đang tràn lên trong lòng, nàng đang chờ mong cái gì a, chờ mong hắn đang lúc bận rộn tuyển phi, vui vẻ như vậy vẫn còn thời gian nhớ đến nàng sao?
Trong đầu, khuôn mặt với nụ cười tà ác của hắn bắt đầu xâm chiếm tư tưởng nàng, khiến lòng nàng vừa chua xót vừa phiền muộn, phiền chết được, không được nhớ hắn!
Uyển Nhi và Thúy Nhi cùng liếc nhau, không hiểu vì sao Bối Bối đang nổi giận đùng đùng như vậy, lại đột nhiên ỉu xìu giống như bong bóng cao su hết hơi, ủ rũ cúi đầu.
Nghĩ đến việc lần trước Bối Bối giúp chạy trốn, Uyển Nhi khẽ nhíu mày, đôi mắt sáng ngời: "Bối Bối, có phải ngươi quen biết người kia? Hắn đuổi ngươi đi nên ngươi không có chỗ ở sao?"
"Không sai!" Bối Bối tức giận hừ nhẹ, ngay lập tức, khuôn mặt nàng trở nên ngỡ ngàng, vội vàng lấy tay che miệng lại, con ngươi khẽ xoay chuyển, hình như... đã nói điều không nên nói.
"Nói như vậy, mới vừa rồi, đại gia kia bị như vậy không phải tự nhiên... là do ngươi...khụ khụ... giở trò hả?" Uyển Nhi nhíu mày.
Buông thõng tay, Bối Bối đứng trước mặt Uyển Nhi chậm rãi cúi đầu nói: "Xin lỗi nha, ta đã trót đuổi khách quý của Bách Hoa Các các người rồi."
Lúc này, đôi mày của Uyển Nhi chợt giãn ra, khẽ mỉm cười, ánh mắt chân thành tha thiết: "Nếu hắn đối với Bối Bối không tốt, Uyển Nhi cũng không cần tiền bạc của hắn."
"Oa! Uyển Nhi, ngươi đối với ta thật tốt!" Bối Bối mừng rỡ vô cùng, liền giang hai tay ôm lấy Uyển Nhi.
____
* Giậu đổ bìm leo! - nhân lúc người khác gặp khó khăn mà đục nước béo cò, lấn tới...