Trong buổi hôn lễ thật vui vẻ và náo nhiệt, tiếng pháo nổ vang trời “Tích đùng ba…” khắp nơi tràn ngập tiếng nói cười.
Bối Bối mặc y phục nam trang, rất sảng khoái vui vẻ theo sát Cô Ngự Hàn vào nhà xem náo nhiệt.
“Cô Ngự Hàn, ngươi nói thử xem nhà bọn họ cưới con dâu có xinh đẹp hay không?” Ánh mắt của Bối Bối xoay tròn trông rất là hăng hái bừng bừng.
“Không biết.” Cô Ngự Hàn rất dứt khoát trả lời, ánh mắt buồn bã nhìn trang phục trên người nàng với vẻ rất là ghét bỏ.
Cảm giác được ánh mắt ấy của hắn, Bối Bối chống nạnh ngẩng đầu ưỡn ngực: “Ánh mắt của ngươi như thế là sao, Bổn công tử ăn mặc như vậy không đẹp sao?”
“Ta thích ngươi vận nữ trang.” Hắn buồn bã liếc mắt dò xét nàng, sau đó lại nhìn chung quanh hôn yến một chút, những nam nữ khác, trừ mấy kẻ còn độc thân ra, còn lại đều là ân ái vợ chồng có đôi có cặp.
Hắn rõ ràng cũng có thể là quang minh chánh đại mang theo gia quyến, thế mà hết lần này tới lần khác…Tiểu nữ nhân này nhất định không chịu hợp tác, hại hắn chỉ có thể cùng nàng đi bên cạnh như hai người nam nhân như vậy, mới có động tác hơi thân mật một chút, nàng liền: “Uy uy, Cô Ngự Hàn, coi chừng hình tượng Đại vương của ngươi, hình tượng, hình tượng… Dân chúng đang nhìn kìa!”
Một câu nói, làm cho hắn chỉ biết ngẩng đầu nghiến răng hỏi trời, tình cảm bi phẫn nhìn cái nữ nhân này nữ giả nam trang, làm người ta tức chết a !
Đúng vào lúc này, gia trưởng của hôn yến đi ra nghênh đón : “Vương…”
Cô Ngự Hàn đưa tay ngăn lại: “Ta chỉ là đơn thuần đến đây chúc mừng, chuyện thân phận tạm thời đừng để ý, không làm cho khách của ngươi phải câu nệ, ngươi có thể gọi ta là Cô công tử, vị này là hảo huynh đệ của ta, Tô công tử, không biết lão nhân gia nên xưng hô như thế nào?”
“Lão phu Điền mỗ, người khác luôn gọi là Điền lão, hạnh ngộ.”
“Ha hả… Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Ánh mắt Bối Bối phát sáng phụ họa nói.
“Hai vị công tử có thể đi tới tệ xá, làm cho Điền mỗ cảm thấy vô cùng vinh quang, thỉnh!”
Bối Bối cười híp mắt đưa qua một cái hồng bao: “Chúc mừng chúc mừng a.”
“Ha hả… Thỉnh.” Chủ nhân cười ha ha tiếp nhận hồng bao, dẫn bọn họ đi về hướng sương phòng của khách quý.
……………………
Ánh mắt Bối Bối quái dị nhìn chung quanh thoáng cái, sương phòng này thanh tịnh cao nhã, trang hoàng vô cùng tráng lệ, sự hoa lệ ở bên trong so với sự đơn giản ở bên ngoài của nó thật đúng là một trời một vực.
Tân khách ở bên trong cũng không nhiều lắm, nhìn qua có thể thấy, mọi người đều là thiên kim phục trang đẹp đẽ, còn có quý công tử phong lưu phóng khoáng.
Xem ra, tân khách cũng được phân chia theo cấp bậc nha!
“Cô Ngự Hàn, nhờ vào hào quang của ngươi, ta cảm giác bản thân như được đưa lên một cấp bậc mới.” Bối Bối thấp giọng khinh trào, tâm tình vui vẻ hưng phấn vừa rồi dần dần biến mất vô tung.
Nguyên lai, là một đám nhờ vào hôn yến mà biến thành yến hội làm thân!
Hiển nhiên, Cô Ngự Hàn cũng không ngờ tới sẽ gặp được một hôn yến như vậy, hắn chỉ là sảo sảo giật giật đuôi lông mày, sau đó rỉ tai, đứng đắn: “Ai nói Tiểu Bối Bối của ta cần lên cái gì cấp bậc, bảo bối của ta lúc nào cũng đều là cấp bậc tối cao nhất!”
Bối Bối vừa muốn nói, chủ nhân đã giúp bọn họ sắp xếp chỗ ngồi : “Hai vị công tử xin mời ngồi.”
Làm cho người ta sinh nghi chính là, chỗ ngồi bên cạnh Cô Ngự Hàn một bên là nàng, bên kia lại là một vị trí trống, rồi mới đến các thiên kim công tử khác
Nàng tại dưới gầm bàn lôi kéo ống tay áo của hắn, giọng điệu chua lè đoán: “Ai, bên cạnh ngươi nói không chừng là đã an bài một cái mỹ nhân, thật sự là diễm phúc không cạn nha.”
Hắn đưa tay xuống dưới gầm bàn cầm tay nàng, bàn tay rộng lớn bao lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhu tình vuốt ve, đùa giỡn, tà tà liếc mắt dò xét nàng: “Ghen hả?”
“Hừ, ngươi tốt nhất nên có cái năng lực tiêu thụ mỹ nhân kia đi, hứ!” Bối Bối đưa mắt liếc mắt, ánh mắt âm thầm giương nanh múa vuốt.
Thấy mắt nàng ra dáng một người đàn bà đanh đá, trên miệng Cô Ngự Hàn dâng lên một nụ cười, nhìn nàng nháy mắt mấy cái: “Ai… Ta chỉ có năng lực tiêu thụ tiểu Bối Bối mỹ nhân a, làm sao bây giờ? Hình như trở nên vô dụng rồi.”
“Ngươi vốn là vô dụng mà.” Bối Bối theo lời hắn, khóe môi cũng không dừng được nhếch lên cười, ánh mắt sáng long lanh đầy sức sống.
“Tiểu Bối Bối, ngươi lại nhìn ta như vậy, ta sợ chúng ta trước tiên chắc phải rời khỏi đây.” Hắn giả vờ tiếc hận.
“Tại sao?”
“Bởi vì… Ánh mắt của ngươi lại đang nói với ta, ngươi muốn ta yêu thương ngươi.”
“…” Bối Bối rút về tay, tức giận trừng mắt, liếc hắn một cái, quay đầu không thèm nhìn hắn nữa, đồng thời nhìn về phía cửa thấy đang đi tới một vị mỹ nhân thanh tao lịch sự đoan trang chết người.
“Xin được giới thiệu với các vị một chút, đây là tiểu nữ Quyên Quyên, lão phu hôm nay ước chừng bề bộn nhiều việc không thể chiếu cố chu đáo, cho nên không thể làm gì khác hơn là ủy khuất các vị đón nhận sự chiêu đãi của tiểu nữ.” Điền lão mang theo nữ nhi đi vào sương phòng, ý bảo nữ nhi ngồi vào bên cạnh Cô Ngự Hàn.
Mi mắt Bối Bối giật giật, lập tức biết Điền lão cố tình an bài, nguyên lai, là muốn tạo cơ hội cho nữ nhi của hắn, sách, thật đúng là ý nghĩ không tệ, nếu như Điền Quyên Quyên trở thành phi tử, Điền gia có thể thật sự nhanh chóng chiếm được vinh quang!
Điền Quyên Quyên có chút thẹn thùng liếc mắt xem xét Cô Ngự Hàn, tim đập phốc phốc thật nhanh, phụ thân nói vị nam nhân này là Xích Diễm Vương? Thật trẻ tuổi, thật quá anh tuấn.
“Cô công tử hữu lễ.” Điền Quyên Quyên đoan trang hành lễ, mới ngồi xuống.
“Điền tiểu thư hữu lễ.” Cô Ngự Hàn cũng gật đầu đáp lễ, trên môi nở nụ cười tươi như hoa, nghiễm nhiên một bộ nho nhã lễ độ tuấn dật phi phàm, khí chất thanh cao, làm cho trái tim của Điền Quyên Quyên lập tức trở nên mê muội.
Bối Bối cúi đầu, dùng sức nắm chặt cái khăn trải bàn, âm thầm giận dữ, nói không thành tiếng, cái nàng Điền Quyên Quyên này ý tứ chẳng phải đã quá rõ ràng sao, bên cạnh nàng phía bên kia cũng có một vị nam nhân khá như vậy, như thế nào chỉ hành lễ với Cô Ngự Hàn, rống, chỉ coi trọng tên họa thủy xà của nàng !
Trong lúc nàng giận dữ im lặng mà hờn dỗi, trong tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Cô Ngự Hàn: “Tiểu Bối Bối, ngươi không vui sao? Ta chỉ là kết giao bằng hữu mà, đừng ghen a.”
Hắn dù bận vẫn ung dung âm thầm lưu ý đến nàng, tâm lại phơi phới thoải mái.
Sách, tiểu bảo bối của hắn, khuôn mặt thoạt nhìn rất không vui vẻ nha.
Lời nói này … phi thường quen thuộc, hình như… là nàng đã từng nói qua a. Điều này làm cho nàng mãnh liệt nghiêng đầu, bĩu môi, hắn nhất định là cố ý nói như vậy! Thích ghi hận – tiểu nhân, quỷ hẹp hòi!
“Mọi người thỉnh không nên khách khí, chúng ta dùng cơm a.” Điền Quyên Quyên cười khanh khách mời những người khách quý quanh bàn tiệc.
“Thật tốt hảo, chúc mừng chúc mừng a…” Trên măt nam thanh nữ tú quanh bàn tiệc đều mỉm cười, chỉ là không biết vui vẻ như thế có mấy phần thực, mấy phần giả dối.
……………
“Nào, cái này cho ngươi.” Cô Ngự Hàn gắp một miếng thịt để vào chén của Bối Bối, trên mặt đầy vẻ quan tâm chu đáo, giống như một vị ca ca đang chiếu cố đệ đệ thương yêu của mình.
“Cô công tử, vị Tô công tử này có phải là thân nhân của người không, thật sự là nhìn không giống lắm, hơi ốm yếu.” Điền Quyên Quyên rất nhiệt tình dùng ánh mắt đối với Bối Bối tỏ vẻ thân mật.
“Đúng vậy, đây là thân nhân của ta. Ưa kiêng ăn, cho nên nuôi hoài không thấy lớn.” Cô Ngự Hàn vừa nói vừa gật đầu.
“…” Bối Bối rất dùng sức cắn lấy cắn để miếng thịt hắn vừa gắp cho nàng như để phát tiết bực bội trong lòng.