Bối Bối nhịn xuống mắt muốn trợn trắng trùng động, nháy mắt con ngươi nhìn hắn, nhỏ giọng ngập ngừng: “Vậy từ nãy giờ ngươi vẫn chưa hết giận? ”
Nữ nhân này…
Cô Ngự Hàn bước đến bên mép giường ngồi xuống, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, nàng nửa câu lời hay cũng không có nói với hắn, còn mong hắn không tức giận với nàng, nàng lạnh nhạt hắn, cùng nam nhân khác nói nói cười cười, chuyện này trong lòng hắn còn nhớ rõ, rất rõ ràng!
Một lát sau, hắn giống như nghĩ đến một cái gì, bạc môi hoàn mỹ đột nhiên cười tươi như gió xuân, nụ cười đến quỷ dị cực kỳ.
Hắn cúi người xuống, bạc môi đùa trên môi của nàng, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cánh hoa của nàng, phiến tình lại tà ác.
Cái tên nam nhân này! Có âm mưu!
Bối Bối trong đầu chuông báo động vang lớn, vô duyên vô cớ cười đến man trá như vậy, còn hôn ôn nhu như vậy.
Nhìn nàng đôi mắt chợt ánh lên vẻ đề phòng, vẻ vui vẻ của Cô Ngự Hàn càng sâu, nhưng cũng càng nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ta phi thường không thích ngươi cùng nam nhân khác gần gũi, càng thêm không thích ngươi đem ta để qua một bên, cho nên, ta quyết định…”
Âm cuối, kéo thật sự dài, làm hại nàng nhịn không được hỏi tới: “Ngươi quyết định cái gì?”
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, mị hoặc chúng sanh: “Ta quyết định nếu như sau này ngươi còn vì nam nhân khác mà xem nhẹ ta, ta liền hung hăng mà đem cái tên nam nhân đó ra xử, còn như xử thế nào thì … Tùy theo tình huống cụ thể mà tính rồi, nếu như ngươi dám xem nhẹ ta, cái tên nam nhân kia nhất định sẽ chết rất thảm.”
Khuôn mặt tuấn mỹ không ngớt tươi cười, lời nói ra âm trầm sâu hiểm, trong ngoài không đồng nhất!
Bối Bối trợn trắng mắt hạnh nhìn thẳng trên gương mặt anh tuấn của hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi nếu là dám làm như vậy, chúng ta liền đoạn tuyệt, sau này ngươi đi dưới ánh mặt trời của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta!”
Hắn không giận ngược lại cười, đưa tay xoa xoa mặt nàng, thở vào tai nàng ấm nóng: “Yên tâm, chúng ta sẽ không bao giờ đoạn tuyệt, chỉ càng vĩnh kết đồng tâm.”
Bối Bối bỗng chốc nổi giận, thật khó khăn mới rời khỏi cái chăn ấm áp, ngồi dậy, đưa tay kéo lấy vạt cổ áo của hắn, gằn từng tiếng, từng tiếng lớn cho thấy lập trường của nàng: “Cô Ngự Hàn, ngươi tốt nhất nên biết rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi cái tên Đại Vương bá quyền này không để cho ta có một không gian tự do, ngươi muốn thích giết ai thì giết, cùng lắm là ta theo cái người bị ngươi giết kia … cùng chết là xong.”
Nói xong, nàng hung tợn buông vạt áo hắn ra, nằm nghiêng quay lưng một bên ra dáng thật lạnh lùng, không thèm nhìn hắn.
Thật không ngờ nàng kịch liệt phản ứng như vậy, Cô Ngự Hàn nắm thật chặt nắm tay, lửa giận từ mắt phượng không ngừng lóe ra hồng quang, trong lòng, cảm thấy hơi hơi bị thương, nàng thế nhưng vì nam nhân khác mà đối kháng hắn như vậy.
“Tại sao? Tại sao ngươi vẫn không nghe lời ta nói, ngươi có… nghĩ tới cảm giác của ta hay không?” Hắn thất bại gầm nhẹ.
“Vậy ngươi lại có từng nghĩ qua cảm giác của ta hay không? Cô Ngự Hàn, nếu như ngươi muốn một nữ nhân nhất nhất nghe lời ngươi, coi ngươi là ông trời, vậy ngươi đi ra ngoài tìm đi, ta nhất định không nghe lời!” Bối Bối quay đầu, nhìn hắn la lớn.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực, hô hấp phập phồng rất lớn, con ngươi đen thẳng tắp nhìn sâu vào ánh mắt của nàng.
Hồi lâu, hắn thỏa hiệp, thanh âm có chút nhụt chí, vẫn như cũ nhìn chăm chú nàng không tha: “Cảm giác của ngươi là gì?”
Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của hắn, lòng Bối Bối cũng sảo sảo trở nên mềm nhũn, có chút không đành lòng, nàng rất nghiêm túc nhìn hắn: “Ta muốn chỉ là muốn có quyền tự do của ta, ta có quyền kết giao bằng hữu, mặc kệ nam nữ, đây là quyền lợi, đây là nhân quyền, ngươi có hiểu hay không?”
Nói xong lời cuối cùng, nàng lại kích động, nắm đôi bàn tay trắng như phấn ở trước mặt hắn chấn động, tỏ vẻ nàng rất nghiêm túc.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng hồi lâu, hắn mím môi không nói lời nào, thật lâu, thật lâu, hắn chỉ là như vậy nhìn nàng.
Con ngươi đen trầm xuống, hắn buồn bã mở miệng: “Được rồi, ta sẽ cho ngươi tự do, nhưng là…”
Hắn nhìn nàng gắt gao, nhìn chăm chú nàng, thanh âm có chút ủy khuất: “Nhưng là ngươi sau này nếu có nam nhân khác đi cùng, ta muốn ngươi lúc nào cũng chú ý đến ta, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta.”
Nhìn hắn thương cảm hề hề đầy ủy khuất, làm như nàng đem hắn bỏ lại không bằng, Bối Bối buồn cười, cười khúc khích.
Nàng cười một tiếng, đánh vỡ không khí căng thẳng giữa hai người nãy giờ
“Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi thật là ngây thơ.” Nàng khóe môi mỉm cười bắt chuyện với hắn.
Đôi mắt phượng hẹp dài câu hồn của hắn nhếch lên, nhe răng lao về phía nàng, ôm nàng vào lòng, tay nhẹ nhàng lòn dưới nách nàng cù nhẹ: “Tiểu Bối Bối, ngươi dám giễu cợt ta, nhìn ta như thế nào thu thập ngươi!”
“Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi lại dùng chiêu này, ngươi cái…này bại hoại, ha ha ha… Ta không dám không dám…” Bối Bối giãy dụa thân thể mềm mại trốn tránh nhất dương chỉ của hắn, cười đến ánh mắt long lanh nước.
Thấy nàng cười đến sắp không thở nổi, hắn mới dừng tay lại, sau đó hung hăng hôn nàng đầy vẻ trừng phạt, lướt dần lên gáy nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này không thể lần nữa giống như… tại thẩm đường lạnh nhạt với ta như vậy, nơi này thật không thoải mái.”
Hắn lôi kéo tay nàng để vào ngực hắn, giả vờ ủy khuất, xem xét nàng, con mắt đen đảo đảo ánh nhìn đầy mị hoặc.
Khụ… Bối Bối thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, này xà thật đúng là… làm ra vẻ rất đáng thương, lại tính lợi dụng khuôn mặt tuấn tú giống diễn viên phim truyền hình, cho dù cảm thấy bản thân không phục, nhưng cũng nhịn không được thuận theo hắn.
“Được rồi được rồi, sợ ngươi, sau này ta sẽ thường thường dùng ánh mắt ái mộ chú ý đến ngươi.” Nàng tức giận, nhưng cũng đưa tay tùy ý ve vuốt khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Hắn rốt cục nhếch môi, nụ cười thật to, cúi đầu không ngừng hôn nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật ngoan.”
So với khí trời vào tháng sáu, sắc mặt của tên nam nhân thất thường này thay đổi còn nhanh hơn, lát mưa, lát nắng.
Hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, nàng xốc chăn: “Gia hỏa hẹp hòi, mau vào ngủ, trễ quá rồi.”
Cô Ngự Hàn biết nên nghe lời vội vã tiến vào chăn, nghiêng người ôm nàng vào lòng, nụ cười trên mặt liên tục không ngừng, hỗn loạn cắn cắn vành tai nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi nhìn đêm đã khuya lắm, chúng ta nên làm chuyện gì để thân thể ấm lên cho dễ ngủ, nha?”
“Không cần.” Bối Bối đánh đôi bàn tay trắng như phấn vào ngực hắn, cái tên nam nhân này thật sự là đáng đánh, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn nghĩ cái gì, toàn tư tưởng phá hư đầu óc.
“Thật sự không cần?” Hắn mang vẻ mặt nếu ngươi không cần tuyệt đối sẽ phi thường hối hận, làm nàng nhịn không được dưới chăn hạ thích hắn một cước.
“Không cần nhất định không cần, ngày mai không phải muốn đi uống rượu mừng sao? Ta cũng không nên kéo thân thể mềm nhũn đi.” Nàng trừng hắn liếc mắt, mắt hạnh vừa giận vừa tức, vô hạn phong tình, khiến trong lòng hắn càng ngứa ngáy khó chịu.
Hắn nhịn xuống xao động trong lồng ngực, lành lạnh dò xét nàng: “Ta có nói sẽ dẫn ngươi đi sao?”
“Ngươi dám không mang ta theo thử xem!” Bối Bối giả vờ ra dáng hung dữ, tay nắm lấy thắt lưng hắn ra vẻ uy hiếp.
“Không dám không dám.” Hắn liếc mắt nhìn nàng đưa ra một bộ dáng sợ vợ.