Nghe Thương Tuyệt Lệ trả lời, trong lòng Bối Bối cảm thấy một trận chua xót, yết hầu của nàng ngạnh ngạnh, thật vất vả thuận khí, nàng yếu ớt hỏi: “Là Cô Ngự Hàn bảo ngươi nói vậy sao?”
“Ách… Đúng vậy.” Thương Tuyệt Lệ kiên định trả lời, không còn cách nào khác, vì không muốn công chúa và Bối Bối Bối tiểu thư chạm mặt, hắn chỉ có thể yêu cầu Bối Bối tiểu thư mau mau rời đi, bất kỳ lúc nào công chúa cũng có thể tỉnh lại.
Vương hiện tại không có ở đây, vương cung từ trên xuống dưới các vị đại thần đều tận mắt nhìn thấy cảnh Bối Bối tiểu thư đẩy công chúa xuống nước, tình cảnh hiện tại của Bối Bối tiểu thư vô cùng khó khăn.
Aii… Hy vọng vương mau chóng phục hồi như cũ rồi trở về, bây giờ thật sự là loạn thành một đoàn, có nói gì hắn cũng không tin Bối Bối tiểu thư xô công chúa xuống nước, trong này nhất định là có hiểu lầm, có lẽ lúc đó Bối Bối tiểu thư xung đột với công chúa, tay vô tình không theo điều khiển.
Bối Bối không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, trầm mặc xoay người rời đi. Nàng nghĩ, nàng đã hiểu.
Chỉ một lát sau, nàng quay đầu lại gọi Thương Tuyệt Lệ: “Chờ một chút, Thương Tuyệt Lệ, ta hỏi ngươi, ngươi cũng tin là ta đẩy Huyên Trữ công chúa xuống hồ sao?”
“…” Thương Tuyệt Lệ bối rối không trả lời, hắn không biết nên nói thế nào, hai bên đều là chủ nhân, hắn phải giúp ai?
Bối Bối nở một nụ cười nhạt tỏ vẻ không sao cả: “Thôi, coi như ta chưa từng hỏi.”
Nàng hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy, ở đây, ngoại trừ Cô Ngự Hàn, tất cả mọi người đều trung thành với Huyên Trữ công chúa, nàng là một người ngoài thì mong chờ cái gì chứ.
Coi như Cô Ngự Hàn nói muốn phong nàng làm vương hậu, nhưng là, cho đến bây giờ nàng cũng không cảm thấy chút vui sướng nào, thậm chí còn trốn tránh theo bản năng, bởi vì… Nàng rốt cục vẫn là một người hiện đại được giáo dục theo chế độ một vợ một chồng.
Có lẽ, nàng không thể hòa nhập với cái vương cung này. Trong thời điểm Bối Bối xoay người rời đi, ánh mắt Thương Tuyệt Lệ đấu tranh gay gắt, cuối cùng, hắn mở miệng, âm thanh nghiêm túc nói: “Bối Bối tiểu thư, mặc kệ mọi người trong cung lưu truyền chuyện này như thế nào, thuộc hạ vẫn phải nói, trong bất kì tình huống nào, lòng trung thành của thuộc hạ với Bối Bối tiểu thư cũng sẽ không thay đổi.”
Kinh ngạc quay đầu lại, hai mắt Bối Bối ánh lên một tia cảm động, cho dù Thương Tuyệt Lệ không hề nói là tin tưởng nàng, có điều, trả lời như vậy đã đủ rồi.
“Cám ơn ngươi.”
…
Kéo bước chân vô lực, nàng buồn bã đi trên hành lang cung điện, một mạch đi thẳng, nghe được không ít âm thanh thì thầm lời ra tiếng vào.
Hóa ra… Bắt đầu từ đêm qua, tin tức công chúa Huyên Trữ hồi cung đã bay khắp trên dưới vương cung, mà Cô Ngự Hàn cũng không về tẩm cung liếc nhìn nàng một cái, cũng không hề nói… muốn gặp nàng.
Bây giờ, cả vương cung đều đồn rằng nàng bị Cô Ngự Hàn căm ghét.
Vương cung, sâu như biển.
Thoáng qua, có người chưa từng phát biểu về việc nàng đẩy công chúa xuống nước hướng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, có điều, nàng không quan tâm. Cái gì đồn đại, cái gì đồng tình, cái gì lạnh nhạt, bây giờ tất cả nàng đều không cần.
Thứ nàng quan tâm, đã không cần tiếp tục quan tâm, bởi vì đáp án của hắn đã rất rõ ràng, người hắn tin tưởng là bảo bối muội muội của hắn, mà nàng… nhất định là một nữ nhân độc ác.
Trốn tránh không muốn gặp nàng? Vậy thì không cần gặp, nàng không muốn giải thích nữa!
Đột nhiên, có người gọi nàng lại.
“Bối Bối tiểu thư.” Trưởng lão không biết từ đâu tiến đến, chắn ở trước mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng rất nghiêm nghị.
Đã lười phải giải thích cái gì, nàng thản nhiên hỏi: “Trưởng lão, ngươi gọi có chuyện gì?”
Nhăn lại hàng lông mày trắng, trưởng lão khom lưng, cúi thấp đầu làm một cái lễ, cũng kéo căng âm thanh, mang theo vẻ cung kính và ý tứ nhắc nhở kín đáo: “Bối Bối tiểu thư, người là vương hậu tương lai của Xích Diễm quốc chúng ta, hy vọng Bối Bối tiểu thư sau này nên suy nghĩ cho vương nhiều hơn, để vương có thể tề gia rồi mới trị quốc.”
Sắc mặt của Bối Bối cứng đờ, con ngươi hơi co lại, giọng nói khó có thể duy trì bình ổn: “Trưởng lão, ta hình như không hề đồng ý làm vương hậu Xích Diễm quốc của các ngươi.”
“Bối Bối tiểu thư xin bớt giận, nghe trưởng lão nói một lời, hãy sống tốt ở trong vương cung, Bối Bối tiểu thư là người nhất định phải trở thành vương hậu.” Trưởng lão nói vô cùng tôn kính nhưng lại có điểm sâu xa khó hiểu.
Yên lặng nhìn trưởng lão, nàng rõ ràng cảm thấy trong lòng trưởng lão cũng tồn tại khúc mắt với nàng, nhưng vẫn nhẫn nhịn nàng, cử chỉ lễ nghĩa rất đúng mực, nàng có chút trào phúng nhếch miệng
“Là bởi vì ta có hắc tinh ngọc bội sao?” Không muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng vẫn phải hỏi.
“… Căn cứ theo quẻ tượng của lão phu, người hữu duyên với vương thật sự có quan hệ trực tiếp với hắc tinh ngọc bội, hơn nữa có hắc tinh ngọc bội, Xích Diễm quốc sẽ càng cường đại hơn, sau khi tu hành của vương tăng lên, đối với tương lai của Xích Diễm quốc càng thêm an ổn phồn vinh, Bối Bối tiểu thư đã đến thì hãy bình yên ở lại đi.” Trưởng lão nói trắng ra sự thật, mang theo một tia khuyên nhủ.
Bối Bối nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xinh đẹp căng cứng, nàng ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm trưởng lão: “Vậy ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không tiếp tục gây ra chuyện xấu gì cho Xích Diễm quốc các ngươi.”
Nàng cố gắng nhấn mạnh mấy chữ “Xích Diễm quốc các ngươi “.
Bởi vì, nàng sẽ rời khỏi nơi này, một nơi đang giam cầm nàng, nếu Cô Ngự Hàn trốn tránh không gặp nàng, vậy vĩnh viễn cũng không cần gặp lại!
Nơi này, âm mưu, tranh thủ tình cảm, lo được lo mất, xung đột…
Nếu, hắn đã không nhận nàng, như vậy, nàng cũng không còn lý do gì để lưu luyến.
Đứng thẳng lưng, nàng hướng phía mặt trưởng lão, ngẩng đầu rời đi, có đi, cũng phải đi một cách tôn nghiêm, cho dù mọi người đều hiểu lầm nàng, thì sao nào, nàng biết bản thân mình trong sạch, coi như lúc mọi người đều say chỉ có một mình nàng tỉnh, nàng không thẹn với trời.
★
Trở lại tẩm cung, ấm lô đang không ngừng tỏa ra hơi ấm, mang theo hương thơm khiến lòng người bình yên, đã từng là ấm hương nàng yêu thích nhất, hiện tại, nàng chỉ cảm thấy lạnh, là lòng nguội lạnh.
“Bối Bối tiểu thư, người… lại đi ra ngoài.” Anh Nhi có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng, dù sao cũng là chủ tử mà nàng hầu hạ, nhìn Bối Bối tiểu thư luôn hoạt bát càng ngày càng ít nói, nàng cảm thấy không biết nên làm sao bây giờ.
Yên lặng nhìn Anh Nhi một lúc, Bối Bối thờ ơ cười khẽ: “Đúng vậy, ta lại đi ra ngoài, hơn nữa lại nghe được rất nhiều người đang mắng ta.”
Bên ngoài, trừ người bất mãn với nàng, ngoài ra đều giữ im lặng, nhất định đứng ngoài cuộc.
Dù sao, bây giờ nàng cũng chưa là vương hậu, càng không phải là thiên kim tiểu thư của nhà nào, thân phận thật sự mơ hồ, cho dù có người muốn làm gì, hoặc là thực sự trở thành vương hậu, có người xu nịnh đứng về phía nàng, cũng khó mà tìm được lý do.