Tuy nhiên, khi nàng vừa nhấc chân đi, những phi tử không có ý tốt kia liền chặn đường nàng, Mã Giai Tuệ Nhàn xông lên trước tiên: “Tại sao đột nhiên lại đi về, chúng ta còn chưa tâm sự xong mà.”
“Đúng vậy, vương hậu tương lai thế này không phải là chê chúng ta trèo cao chứ.” Một phi tử khác mềm mại nũng nịu nói, rõ ràng đang nhìn Bối Bối cười châm biếm.
Bối Bối sao có thể không hiểu ý tứ của các nàng, nàng giả vờ thanh cao cười một tiếng: “Đúng vậy, ta thực sự cảm thấy các ngươi có trèo cao cũng không với tới ta, cho nên, chúng ta cũng không cần giao lưu tình cảm thân thiết làm gì.”
Nói xong, nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, xoay người rời đi.
Không sai, trong trận đấu mưu mô ngấm ngầm này, nàng đang thua, nhưng, cho dù thua, nàng cũng muốn thua đẹp, huống hồ, hiện tại vẫn còn chưa biết kết cục, chỉ cần Cô Ngự Hàn chịu nghe nàng nói, thì âm mưu này có thể bị vạch trần.
Cô Ngự Hàn, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, đừng khiến ta cảm thấy ở cùng một chỗ với ngươi là không đáng tin…
Khi nàng đang quay lại tẩm cung, Anh Nhi vội vàng ra nghênh đón: “Bối Bối tiểu thư, người… Người không sao chứ?”
Nàng giả vờ tỏ ra kiên cường: “Ta không sao.”
Kỳ thật, nàng có vấn đề! Bây giờ, nàng chỉ hy vọng Cô Ngự Hàn có thể ở bên cạnh nàng, hắn có tức giận cũng tốt, nàng không sợ, chỉ mong hắn đứng ở nơi nàng có thể nhìn thấy, chí ít, thấy hắn, nàng cũng sẽ không cảm giác mình cô đơn đến vậy.
Có chút tự giễu, đôi mắt nàng tối sầm, hóa ra, trong vô thức, bản thân dĩ nhiên đã bắt đầu ỷ lại vào hắn, hoặc là nói … nàng chỉ còn có hắn để ỷ lại.
Tất cả mọi người trong vương cung, có lẽ không còn ai không cảm thấy chán ghét nàng.
…
Ban đêm, nàng nằm trên giường, lật qua lật lại, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cứ mỗi lần nhắm mắt, nàng lại nhìn thấy khuôn mặt giận dữ, thấy hắn trước khi nhảy xuống hồ nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén.
Nhớ lại tiếng hắn rống giận, lòng nàng càng lúc càng không thấy hy vọng, hắn sẽ nghe nàng nói sao? Nàng nói xong, hắn sẽ tin tưởng nàng sao, hay sẽ tin muội muội của hắn?
Tâm tư hỗn loạn, ánh mắt của nàng không khỏi luôn liếc nhìn về phía cửa, đã muộn thế này, đêm nay hắn không trở về sao? Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc nàng trơ mắt nhìn, mặt trăng lên cao giữa trời, lại rơi xuống khuất bóng, thế nhưng, hắn vẫn không xuất hiện.
Mãi đến tảng sáng, hai mắt nàng nhìn đến mệt mỏi, không mở ra được nữa, mới vô thức chìm vào giấc ngủ.
Giếng trời.
Mặt trời càng lúc càng khếch đại, từng đợt sóng năng lượng mạnh mẽ từ bầu trời tràn xuống.
Hồng quang trong lòng bàn tay Cô Ngự Hàn dần dần trở nên yếu ớt, sắc mặt hắn cũng từ từ trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ thái dương trợt xuống, nội đan đỏ sậm lóng lánh treo trước trán Huyên Trữ công chúa, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển năng lượng về phía nàng.
Thương Tuyệt Lệ đứng bên cạnh lo lắng vô cùng, thời gian trị liệu quá dài, vương đã sắp tiêu hao hết năng lượng của cơ thể, nếu không dừng lại, vương cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Rất muốn tiến lên khuyên vương dừng lại, lại sợ quấy nhiễu bọn họ đang vận khí, Thương Tuyệt Lệ chỉ có thể nóng ruột mà đứng cạnh canh chừng.
Thời gian lại trôi qua thật lâu, Cô Ngự Hàn cuối cùng cũng từ từ thu hồi pháp lực, tuy nhiên, trong lúc rút nội đan về, hắn cũng kiệt sức, gần như ngay cả ngồi cũng không vững.
Thương Tuyệt Lệ chạy lại đỡ lấy hắn: “Vương, ngài nhịn một chút, thuộc hạ lập tức giúp ngài thu chân khí.”
Cô Ngự Hàn mệt mỏi xua tay, cố gắng nâng lên mí mắt, hắn thở hồng hộc dặn dò: “Ta đã đem khí lạnh từ chân Huyên Trữ bức ra ngoài, ngươi mau… đem nàng hồi cung… để ngự y kiểm tra…xem chân nàng có … việc gì không.”
“Vương, ngài thì sao? Thuộc hạ không thể để vương ở lại một mình.” Thương Tuyệt Lệ rất không yên tâm.
“Ta tiêu hao quá nhiều năng lượng, muốn mượn linh khí giếng trời để hỗ trợ điều tức, ta rất nhanh cũng sẽ trở về, ngươi mau dẫn Huyên Trữ hồi cung.”
“… Vâng” Thương Tuyệt Lệ mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng biết chân của Huyên Trữ công chúa đối với vương mà nói, mới là chuyện khẩn yếu nhất trước mắt.
Cẩn thận ôm lấy Huyên Trữ công chúa, Thương Tuyệt Lệ vừa quay đầu rời đi được một bước.
Đột nhiên, Cô Ngự Hàn gọi hắn lại: “Tuyệt Lệ, sau khi Huyên Trữ tỉnh lại, không được để nàng gặp Bối Bối, tất cả mọi việc chờ ta trở lại nói tiếp.”
“Thuộc hạ biết.”
Chờ Thương Tuyệt Lệ ôm Huyên Trữ công chúa đi khỏi giếng trời, Cô Ngự Hàn rốt cục cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất nằm trên sàn đá, hai mắt dần dần khép lại, chỉ một lát sau, cơ thể hắn cũng dần dần biến hóa, trong hào quang màu hồng yếu ớt trở lại thành một con rắn đỏ nằm cuộn lại, rơi vào hôn mê.
…
Ngày mới vừa lên, Bối Bối từ giấc ngủ nông tỉnh lại, nàng chớp chớp đôi mắt khô khốc, theo bản năng vươn tay ra bên cạnh sờ soạng, nhưng không chạm thấy sự ấm áp quen thuộc.
Một cơn mất mát thật sâu nhấn chìm lòng nàng, nàng khó khăn ngồi dậy, hai mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ ta phải làm gì?
Tô Bối Bối, ngươi không thể ủ rũ, trước khi cố gắng rửa sạch oan khuất cho bản thân, tuyệt đối không thể nổi giận, ngươi nhất định có thể giành được sự tín nhiệm của hắn!
Nàng tự mình cổ vũ.
Ngồi yên một hồi, đến khi không thể ngồi thêm được nữa, nàng vội vã xuống giường mặc y phục, lén lút ra khỏi tẩm cung, đi tới cung điện của Huyên Trữ công chúa.
Dọc theo đường đi, nàng cảm thấy mình giống như kẻ trộm, trốn đông nấp tây, thấy sẽ gặp người, nàng lại sợ những người đó sẽ không mắng mình kiêng nể.
Dù sao, nàng cũng là người thôi, sống trong cộng đồng, đang bị mọi người phỉ nhổ, cho dù có lạc quan hơn nữa, nàng cũng sẽ cảm thấy lẻ loi cô độc.
Dọc theo đường đi, thật vất vả mới bình yên tới được cung của Huyên Trữ công chúa, nàng lại có cảm giác lùi bước.
Hắn có ở bên trong không? Nhìn thấy nàng, hắn sẽ phản ứng thế nào? Cũng rất tức giận sao? Hoặc sẽ… Trực tiếp bảo nàng cút đi?
Lưỡng lự một lúc lâu, nàng vẫn không có dũng khí bước vào. Đột nhiên, nàng thấy Thương Tuyệt Lệ từ bên trong đi ra, nàng vừa cao hứng, vừa thấp thỏm lách mình đi tới, ngăn hắn lại: “Thương Tuyệt Lệ, ta muốn gặp Cô Ngự Hàn.”
Nhìn thấy là nàng, Thương Tuyệt Lệ thoáng sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn mang theo sự tôn kính trả lời: “Bối Bối tiểu thư, chỉ sợ bây giờ người không thể gặp được vương, vương vẫn chưa trở về, người hãy về đợi đi.”
Trong câu cuối cùng, Thương Tuyệt Lệ mang theo một chút ý tứ mong nàng mau rời đi, hắn sợ công chúa tỉnh lại nhìn thấy Bối Bối, vương đã nói tạm thời không thể để cho các nàng gặp mặt.