Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 82: Q.2 - Chương 82: TA MUỐN NGƯƠI TRỞ THÀNH VƯƠNG HẬU




“Đương nhiên ta sao có thể nổi giận với Tiểu Bối Bối chứ.” Cô Ngự Hàn tiêu sái đi vào chòi nghỉ mát, khoát tay tỏ ý kêu Anh nhi đi làm việc khác, sau đó đến gần bên người Bối Bối, đưa tay ôm lấy nàng, thuận tiện hôn trộm một cái lên khuôn mặt thơm ngon của nàng.

Bối Bối đẩy hắn ra, nhưng đẩy không nổi, không còn cách nào khác đành chỉ dùng ánh mắt liếc hắn, ngón tay ngọc mảnh mai thon dài điểm điểm vào ngực hắn: “Ai nói không có, lúc ở ngoài cung, bản thân pháp thuật không đủ cao minh nên bị rớt từ trên không trung xuống dưới hồ, vậy mà lại đem nộ khí đổ lên đầu ta, ngươi thật không biết xấu hổ! Ta đâu có ép ngươi bay lên trời, sau khi trở lại khách sạn, còn cắn môi ta đến phát đau, xin hỏi, đây không phải nổi giận với ta, chẳng lẽ là đối với không khí sao, Đại vương yêu mến!”

Cô Ngự Hàn nhanh chóng hôn chụt lên môi nàng một cái, nửa ôm nửa kéo nàng cùng nằm nghiêng xuống ghế : “Đúng, đem đôi môi mềm mại của tiểu Bối Bối cắn đau là ta không đúng, nhưng mà… ngươi cũng có phần không đúng mà, nếu không phải ngươi chọc giận ta, làm sao đến nỗi khiến ta không khống chế được rồi rớt xuông hồ chứ.”

“Ta không làm cái gì cả, à, ta đã biết, do pháp lực của ngươi không giỏi, dẫn theo ta vướng víu quá nên bay không nổi !” Bối Bối hơi liếc hắn, ra vẻ không chấp nhận.

“Ba!” Tay Cô Ngự Hàn phát lên mông nàng một cái, sau đó phạt tượng trưng, cắn cắn lên đôi môi non mềm kia, lực đạo rất nhẹ.

“Ngươi nhìn ngươi nhìn, tại sao lại đánh ta một cách khó hiểu như vậy !” Bối Bối lớn tiếng lên án hành vi phạm tội của hắn, đưa tay xoa xoa cái mông đáng thương của nàng, ô… cái…tên sắc lang này.

Bạc môi đẹp đẽ của Cô Ngự Hàn thoáng giật giật : “Tiểu Bối Bối, có cần khoa trương như vậy không? Thế mà gọi là đánh hả? Còn cái gì thiệt thòi ngươi nói nốt ra đi.”

“Lần trước ở giữa không trung nếu không phải ngươi đột nhiên nói về nhà, ta cũng sẽ không mất khống chế được đến bay không yên, ngươi xem, đều tại ngươi hại ta phân tán tư tưởng.”

Bối Bối liền trừng mắt : “Chỉ vì ta nói một câu về nhà, ngươi liền tức giận?

Ngươi dựa vào cái gì tức giận chứ, miệng mọc trên người của ta, ta thích nói cái gì thì nói, hơn nữa ta nói phải về nhà mắc mớ gì tới ngươi, ngươi tức cái gì chứ.”

Tay hắn liền ôm chặt lấy nàng, khiến thân thể nàng dán chặt vào hắn, đôi mi anh tuấn nhíu chặt, bạc môi căng ra: “Ta không thích nghe ngươi nói về nhà, sau này cũng không được nói nữa, mà tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ tới nữa.”

Nhìn vẻ mặt bá đạo đến ngang ngược của hắn, Bối Bối tỏ ý không phục phản bác: “Ai thèm để ý tới cái đồ nam nhân không bình thường như ngươi, ta không chỉ nói, mà còn muốn làm, ta không thuộc về nơi này, sớm muộn sẽ phải rời khỏi.”

“Ai nói ngươi không thuộc về nơi này, ta nói ngươi thuộc về nơi này ngươi liền thuộc về nơi này, đừng… nghĩ tới trở về nữa, bởi vì… ngươi sẽ nhanh chóng trở thành vương hậu của ta, vĩnh viễn ở cùng ta.” Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của hắn có chút ám ách, con ngươi đen sáng quắc chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, khiến tim nàng thiếu chút nữa đập lạc nửa nhịp.

Tuy nhiên, cố gắng che dấu nhịp tim đang đập nhanh, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nghĩ đến việc ở lại vĩnh viễn, nàng vừa vội lại vừa hoảng:

“Ta không cần làm cái gì vương hậu, ngươi đừng hòng mơ tới việc ta gả cho ngươi, ta chỉ là thay thế Khả Y tiến cung để nàng và biểu ca của nàng, hai người sát cánh hưởng hạnh phúc, cũng không hề nghĩ tới việc lấy chồng!”

“Sao? Nguyên lai Hà Khả Y mất tích là ngươi a, ngươi dùng ảo thuật biến thành bộ dáng của Hà Khả Y lừa mọi người trong cung có đúng không?”

Khó trách Hà Khả Y đột nhiên mất tích, nàng đột nhiên xuất hiện, nhưng mà, sao nàng có thể biết Hà Khả Y, nếu như hắn đoán không sai, lúc hắn nhìn thấy nàng, nàng cần phải là thông qua một chỗ không gian hỗn độn trên vách núi giao tiếp chỗ lần đầu tiên tới đến xà giới.

Bị nhìn thấu, nàng cũng không giấu diếm nữa, dù sao hắn đã thu hồi mệnh lệnh truy tìm Khả Y.

“Đúng vậy, ta vốn đang nghĩ tới việc leo tường ra ngoài, ai biết cái đồ hẹp hòi nhà ngươi túm được ta, nhất định vẫn ghi hận cái việc ta cặp phải đuôi rắn của ngươi mới bày ra một cái bẫy chờ ta nhảy xuống, khiến ta trở thành nô tài miễn phí của ngươi, lại còn ra vẻ rất nhân từ, nói cái gì giúp ta tránh được tội mất đầu, kết quả sao, ngươi chính là cái tên Đại vương muốn giết ta mà!”

Bối Bối chu miệng, nói ra tất cả những điều làm nàng phiền muộn trong lòng, ai, khi đó nàng thật ngu ngốc, lại còn rất cảm kích cái đồ xà nhỏ mọn thích so đo.

Trong yết hầu phát ra những tiếng cười lục cục, hắn nhéo nhéo mũi nàng, sau đó lại vuốt vuốt quai hàm nàng đang tức giận: “Trí nhớ không tệ, nói cũng rất rõ ràng, xem ra tiểu Bối Bối của ta đã phải âm thầm ấm ức với ta nha.”

Con ngươi đen lưu chuyển hàm chứa vẻ cưng chiều, lời nói của hắn đột nhiên thay đổi, cười gian liên tục: “Nhưng mà… có phải ngươi muốn làm vương hậu của ta, sinh cho ta rất nhiều xà cục cưng không.”

“Ngươi… Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta toàn nói là ta, không, muốn!” Bối Bối hận không thể đập hắn, tuy nhiên, tay giơ lên đến nửa chừng, đã bị bàn tay to lớn của hắn nắm lấy.

Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn mỉm cười như cũ, tuy nhiên, con ngươi đen lại dần dần xuất hiện cảnh cáo, tiếng nói trở nên êm nhẹ, nhưng lạnh lùng: “Không được nói không cần, nếu không…”

“Nhìn ngươi, nhìn ngươi kìa, lại uy hiếp ta! Loại mặt cười tự đắc giống như ngươi, ai muốn gả cho ngươi chứ, cả ngày cũng biết cười cười cười, nói cho ngươi, ngươi cười thật sự giả dối! Ai muốn một người chồng trong ngoài không đồng nhất!” Bối Bối ồn ào cắt đứt lời của hắn, trong lòng bắt đầu bối rối, nàng thật muốn vĩnh viễn ở lại chỗ này?

Trong lúc Cô Ngự Hàn muốn nói tiếp, bên ngoài chòi nghỉ mát, tiếng báo của Anh nhi truyền lại: “Vương, Thương hộ vệ nói vừa mới nhận được thư của Nhị công chúa từ Thiên Sơn truyền đến, bệnh của Nhị công chúa đã khỏi, trước mắt đã đang trên đường hồi cung, công chúa gửi thư nói hy vọng người ra đón nàng.”

Nghe vậy, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn sáng ngời, đuôi lông mày rõ ràng lộ tia ra mừng rỡ, hắn rời đi, buông…Bối Bối ra.

“Anh nhi, truyền mệnh lệnh của Bổn vương, kêu ngự tiền thị vệ nhanh chóng chuẩn bị hành trang, Bổn vương lập tức lên đường đi đón Nhị công chúa.”

Bối Bối không hiểu sao nhìn hắn đột nhiên đẩy mình ra, đột nhiên vẻ mặt trở nên hưng phấn, cái… nàng Nhị công chúa kia là ai? Tại sao nàng chưa từng nghe hắn nhắc tới?

Cô Ngự Hàn xoay người, vui vẻ ôm bổng lấy Bối Bối một cái, muốn đem sự vui sướng trong lòng truyền lại cho nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi ở trong cung chờ ta trở lại.”

Nói xong, hắn hôn phớt lên má nàng, sau đó bạc môi phủ lên đôi môi chúm chím của nàng, triền miên quyến luyến hơi thở của nàng.

Thật lâu, hắn mới buông…ra, vỗ về đôi môi đã hồng rực của nàng, con ngươi đen của hắn ánh lên những tia sáng mị hoặc, dịu dàng nói : “Đáp ứng ta, ngươi sẽ ở lại trong cung chờ ta trở lại.”

“Ta…” Bối Bối nhìn hắn, nhưng không cách nào mở miệng, cũng không muốn mở miệng đáp ứng hắn.

Bởi vì, trong lòng … có chút mất mát, hắn vừa cùng nàng nhắc tới hôn sự, đã vội xoay người rời đi.

“Đáp ứng ta, được không?” Cô Ngự Hàn tiếp tục dùng ánh mắt mê hoặc nàng, tiếng nói dịu dàng như nước.

Không kìm lòng nổi, bị hút vào trong con ngươi đen thâm thúy của hắn, nàng không tự chủ nổi liền gật đầu.

“Cô bé ngoan.” Hắn mạnh mẽ hôn lên môi của nàng thoáng cái, sau đó kêu Anh nhi tới.

“Anh nhi, chú ý chiếu cố Bối Bối thật tốt, thiếu một sợi tóc ta sẽ hỏi tội ngươi!”

“Tuân lệnh ” Anh nhi đi vào chòi nghỉ mát, cúi đầu lĩnh mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.