Trong ngự thư phòng, Cô Ngự Hàn đọc qua những tấu chương chán chết, trong con ngươi đen dày ẩn chứa sự khôn khéo và phức tạp.
Ngón tay thon dài lúc thoáng cầm lấy ngự bút bên cạnh phê duyệt, lúc lại vô thức gõ lên mặt bàn, cử chỉ biếng nhác đến cực điểm.
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên âm thanh truyền báo: “Vương, trưởng lão cầu kiến.”
Khép tấu chương lại, hắn lập tức nhướng cao mày: “Vào đi.”
“Trưởng lão, chuyện gì?”
Trước tiên Trưởng lão rất cung kính khom người hành lễ, sau đó, ngữ khí có chút cứng ngắc bẩm tấu: “Vương, thuộc hạ có một chuyện không rõ, là về hành tung của Hà Khả Y tiểu thư, vương cho là không cần truy tìm nữa sao? Nàng rất có thể là người chúng ta muốn tìm, chúng ta không thể bỏ qua dù chỉ một dấu vết…”
“Khoan!” Cô Ngự Hàn nổi giận nhăn mày, đưa tay quơ quơ cắt đứt lời trưởng lão.
Đứng bật dậy, thân hình cao lớn của hắn chầm chậm bước xuống bậc thang, nhíu mày nhìn trưởng lão: “Trưởng lão, không phải ngươi vẫn còn muốn nói cái gì hắc tinh ngọc bội, cái gì vương hậu định mệnh với Bổn vương chứ? Nếu quả thực ngươi muốn nói chuyện này, ta đây không muốn nghe.”
“Vương, xin ngài nghĩ lại…” Trưởng lão tận tình khuyên bảo, nhắm mắt theo sát phía sau Cô Ngự Hàn thuyết phục.
Cô Ngự Hàn xoay người, không chút để ý nhín vào đáy mắt trưởng lão, mắt phượng thầm đánh giá :
“Nghĩ lại cái gì, Tuyệt Lệ không phải nói Thiên Ti Nghi đang ở chính giữa mà, điều này chứng minh cho dù không có hắc tinh ngọc bội, vận mệnh Xích Diễm quốc chúng ta cũng không bị ảnh hưởng, huống hồ… trưởng lão, ngươi hình như một mực cường điệu tầm quan trọng của hắc tinh ngọc bội, nhưng ngươi đâu biết hắc tinh ngọc bội có tác dụng gì.”
Dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn đột nhiên liếc sang phía trưởng lão, ánh mắt mang theo những tia sáng giễu cợt : “Trưởng lão, Bổn vương biết hắc tinh ngọc bội trong truyền thuyết có công hiệu hỗ trợ pháp lực, chắc ngươi ghét bỏ năng lực của Bổn vương, lại lo lắng tới việc lập vương hậu của Bổn vương, cho nên mới tính một mũi tên hạ hai chim, tính cho Bổn vương vào tròng sao?”
Thần sắc trưởng lão trở nên sợ hãi, hắn liên tục cúi đầu: “Thuộc hạ không dám, không dám.”
“Thật không?” Cô Ngự Hàn nhíu mày, hiển nhiên hoài nghi dụng tâm của trưởng lão.
“Có cho thuộc hạ một trăm lá gan, thuộc hạ cũng không dám tính mưu kế với vương a, thần oan uổng.” Trưởng lão toát mồ hôi lạnh, lừa bịp vương là tội danh không nhỏ a.
“Oan uổng sao? Không biết ai ở bữa tiệc lập phi đem vị trí bên cạnh Bổn vương của tiểu Bối Bối cho phi tần khác ngồi, cái này chẳng lẽ không phải do trưởng lão an bài sao?” Cô Ngự Hàn hừ lạnh, trở mặt đòi nợ cũ.
“…” Trưởng lão không có gì để chống đỡ, chỉ có thể cúi đầu không dám lên tiếng.
Hừ, rốt cục cũng khiến trưởng lão hay nói dông dài câm miệng !
Trên bạc môi của Cô Ngự Hàn nở nụ cười giảo hoạt, sau đó lắc lắc ống tay áo trắng mềm mại như ánh trăng non, phiêu dật như tiên nhân ngồi xuống chiếc ghế mềm lớn ở bên cạnh, con ngươi đen dần dần hiện lên ánh sáng nhu hòa.
“Trưởng lão, sau này ngươi không cần tìm lí do khiến Bổn vương phong hậu, bởi vì… Bổn vương sẽ nhanh chóng cho đồ thần tử thích chõ mũi vào chuyện của người khác như các ngươi một vương hậu thật tốt.”
Trưởng lão kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ: “Vương muốn phong ai là vương hậu?”
Trong đầu hiện lên khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa vui vẻ của Bối Bối, Cô Ngự Hàn dần dần nở nụ cười anh tuấn: “Không sai, vương hậu ta muốn đang ở trong cung của ta.”
Ngẩn ngơ, trưởng lão dè dặt đoán: “Người vương muốn lập làm vương hậu không phải là Bối Bối tiểu thư chứ?”
“Đúng vậy.” Cô Ngự Hàn cười híp mắt, cầm lấy trà nóng trên bàn trà nhấp một ngụm, tâm tình cực kỳ vui vẻ, nghĩ đến sau này nàng chính là vương hậu của hắn, không bao giờ rời bỏ hắn, trong lòng hắn vừa có cảm giác an tâm vừa thoải mái như chưa bao giờ được thế.
Nàng… Chỉ có thể là của hắn, không thuộc về bất kỳ nơi nào!
Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của Cô Ngự Hàn, mặt trưởng lão ỉu xìu như có đám tang: “Có điều, vương, Bối Bối tiểu thư là nhân loại, làm sao có thể trở thành vương hậu của Xích Diễm quốc chúng ta cho được.”
“Tại sao không được? Bổn vương muốn nàng trở thành vương hậu!” Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn hơi cau lại, không thích cái cảm giác chứng kiến trưởng lão hết lần này tới lần khác bài xích Bối Bối, ngoại trừ kẻ xấu xa là hắn được bắt nạt nàng, bên ngoài không ai có quyền đó.
Nhìn sắc mặt vương bắt đầu trở nên không vui, trưởng lão vừa kính sợ vừa vội vàng: “Có điều Bối Bối tiểu thư là nhân loại a…”
Sắc mặt Vương bình thường không mấy khi nghiêm túc như hiện tại. Hắn phải làm thế nào mới có thể khuyên vương từ bỏ ý nghĩ hoang đường như vậy đây.
“Trưởng lão, ngươi chỉ cần tuân lệnh là được, sau này… ngươi không được nói với Bối Bối những gì không thể nói.” Cô Ngự Hàn mày kiếm nhướng lên, phất tay áo rời đi.
Những thần tử này quả thực là ăn no không có việc gì làm nên dửng mỡ, ngay cả việc hắn chọn loại nữ nhân nào cũng muốn quản nữa.
★
Trong ngự hoa viên, hoa thơm bất chấp gió lạnh vẫn nở rực rỡ.
Ở một chòi nghỉ mát, tầng tầng lớp lớp rèm che, nhẹ nhàng phiêu dật.
Bối Bối gục ở trên một chiếc ghế sang trọng, buồn chán nghịch nghịch chiếc lá xanh gần bên cạnh, mí mắt lúc nhắm lúc mở.
Chán quá, Cô Ngự Hàn sáng sớm không biết đã đi đâu, vứt bỏ nàng tại hoa viên, nói cái gì mà thưởng hoa hít thở không khí trong lành để giúp trợ dưỡng nhan sắc, nhìn lâu như vậy, hoa có đẹp cũng đến phát chán !
“Thật nhàm chán a, vương cung này quả thực không phải nơi cho người ở lại, nhàm chán kinh khủng!” Rốt cục, Bối Bối không nhịn được nữa ngồi bật dậy, chu miệng ai oán nhìn Anh nhi đứng bên cạnh.
Nhìn ánh mắt tủi thân của Bối Bối, Anh nhi che miệng cười cười, đi tới rót một chén trà nóng: “Bối Bối tiểu thư có phải vì không được gặp vương nên mới có cảm giác nhàm chán?”
“Ai cần hắn a, tốt nhất sau này hắn không nên xuất hiện, đỡ chọc ta phiền lòng.” Bối Bối không chút khách khí bưng chén trà nóng lên uống hết.
Nghe vậy, Anh nhi có chút buồn bực : “Vương anh tuấn tiêu sái như vậy, Bối Bối tiểu thư không thích ở cùng vương sao?”
“Ha ha, khuôn mặt của hắn còn nhìn được, nhưng tính tình hả? Hừ, thật khiến ta không dám mở mồm khen cho nổi, anh tuấn tiêu sái mà, ai muốn thì lấy đi nha, ta mừng rỡ dâng bằng cả hai tay.”
Lúc này, Anh nhi càng thêm nghi hoặc : “Vương đang giận Bối Bối tiểu thư sao? Không có khả năng a, vương rất thương Bối Bối tiểu thư. Anh nhi hầu hạ vương lâu như vậy, chưa từng thấy qua cảnh vương khẩn trương như thế với một nữ tử nha.”
“Hắn yêu thương ta? Ngươi chưa từng thấy bản tính xấu xa của hắn, tự cho mình là đại vương, cả ngày cố tình làm những cử chỉ khó hiểu, đó mà cũng gọi yêu thương ta? Ta thật đúng là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”
Bối Bối nhớ lại chuyện ở bên hồ không khỏi càng tức giận, không sai, nàng là kẻ tiểu nhân, rất hẹp hòi, còn rất dễ ôm thù!