“A… Hắn bắt đầu thoát y phục của Tuyệt Lệ mỹ nhân.” Bối Bối nhịn không được khẩn trương đưa tay nắm chặt cánh tay của người bên cạnh, rất dùng sức.
Cô Ngự Hàn cắn răng nhịn xuống cánh tay đang đau – đau quá, tức giận đưa mắt liếc nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi muốn đem da thịt ta lôi xuống!”
“A? Sao? Thật xin lỗi, ta nhất thời khẩn trương, a… Nhất thời khẩn trương.” Bối Bối vội vàng buông tay, quay qua hắn cười khan vài tiếng, sau đó tiếp tục xem.
Lại một lát sau, huyện thái công tử cúi người muốn hôn môi Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân …
“A… Muốn hôn muốn hôn…” Bối Bối tim đập nhanh kêu nhỏ một tiếng tay không tự giác lại dùng sức nắm vào bên sườn Cô Ngự Hàn, nín thở.
“Tê…” Cô Ngự Hàn âm thầm hút không khí, con ngươi đen phát hỏa trợn mắt liếc mắt nhìn nàng nàng có biết hay không nàng lại đang ngược đãi chồng!
Cảm giác được ánh mắt của hắn bắn lại đây, Bối Bối lập tức chú ý đến bản thân lại vô ý thức đang làm chuyện gì, nàng lập tức buông… hắn ra, giơ lên hai tay thật xin lỗi cười ha hả : “Sao sao, thật xin lỗi, thật xin lỗi …”
Cô Ngự Hàn vô lực trừng mắt, nữ nhân này… Đã chiếm được tiện nghi còn làm bộ làm tịch, một điểm thành ý để nói xin lỗi cũng không có!
“Còn như vậy sẽ đem ngươi ném xuống.” Cô Ngự Hàn nhịn không được muốn phát điên.
“Dạ, dạ, được” Bối Bối hai tay hợp thành chữ thập, vội vàng gật đầu, âm thầm le lưỡi.
……………….
Bên trong phòng, trong lúc huyện thái công tử sắp hôn lên Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, Thương Tuyệt Lệ đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào huyện thái công tử.
“Ân? Mỹ nhân đã tỉnh a, a…” Huyện thái công tử còn không biết bản thân sắp đối mặt chính là người nào, cười ra dáng vẻ rất lưu manh, đưa tay sờ sờ vào xương quai xanh hơi hơi lộ ra của Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân .
Thương Tuyệt Lệ mắt lạnh chợt lóe, dần dần biến trở về nam nhân.
Huyện thái công tử nhìn mỹ nhân biến thành nam nhân, kinh hãi đột nhiên đứng lên, run run giơ tay lên chỉ vào Thương Tuyệt Lệ: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là người của Xích Diễm Vương ……”
Lời còn chưa nói hết, hắn liền thất kinh ở trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt dần dần tái nhợt: “Vương… Vương có phải cũng tới hay không?”
“Ngươi nói thử xem?” Cùng với một thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên, Cô Ngự Hàn ôm Bối Bối lắc mình xuất hiện ở trong phòng, Thương Tuyệt Lệ một cái phiên thân rời giường, đứng ở một bên Cô Ngự Hàn.
Huyện thái công tử sợ ngây người, hắn run run nói: “Vương… Vương, tiểu nhân… Tiểu nhân là bị oan uổng -… Tiểu nhân không biết đó là thủ hạ của Vương, tiểu nhân nếu như biết tuyệt không dám…”
“Sao? Đó chính là nói nếu như không phải thủ hạ của Bổn Vương, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?” Cô Ngự Hàn cười nhạo một tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra ánh nhìn đầy tà khí nguy hiểm.
“Không không không…” Huyện thái công tử lắp bắp cơ hồ đã không rõ mình nên nói những gì.
“Nói, mấy năm nay ngươi đến tột cùng đã lừa bán bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng rồi?” Khuôn mặt Cô Ngự Hàn bình tĩnh, hình dáng đường nét ngay thẳng, ngọc diện tôn quý, ánh mắt kinh diễm uy nghiêm, làm cho người ta sợ.
Bối Bối không lên tiếng liếc mắt nhìn tên huyện thái công tử, sau đó tầm mắt liền dừng ở lại trên người Cô Ngự Hàn. Oa tắc! Nàng cũng không biết nguyên lai cái tên nam nhân này trừ làm chuyện xấu khi dễ nàng ra, còn có thể có bộ dáng chánh khí kinh hoàng như thế này nha, ân, thực giống như một vị Đại Vương .
“Tiểu Bối Bối, ngươi đem ánh mắt mê đắm của ngươi nhìn vào ta như vậy, làm ta có cảm giác ngươi muốn ăn ta?
Một câu không đứng đắn quen thuộc giọng nam lại dội vào tai nàng, Bối Bối mắt hạnh vừa mở, ánh nhìn mê ly sùng bái vừa mới đến lập tức biến mất rớt, nàng âm thầm liếc cái tên nam nhân vừa lên tiếng.
Bóp bóp cổ tay na, thật là tên nam nhân lưu manh a !
Cô Ngự Hàn nhìn tên Huyện thái công tử, âm thầm trêu chọc Bối Bối, mới vừa rồi, nàng dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn, làm cho hắn suýt nữa không nhịn được đi về phía nàng, đem nàng ôm vào trong ngực toàn tâm yêu nàng.
Bất quá, hiện tại không phải lúc, ai… Cho nên hắn không thể không nhắc nhở cái … tiểu nữ nhân này, mời nàng thu hồi ánh nhìn nhiệt liệt mê người kia, nếu không hắn khó giữ được bình tĩnh để xử lý việc chánh sự… khi mà hương thơm của Bối Bối cứ quanh quẩn gần hắn.
“Tuyệt Lệ, đem người kia lên công đường thẩm vấn.” Cô Ngự Hàn nhàn nhạt ra lệnh
“Vâng”
“Vương, tha mạng a, tha mạng a…” Lúc lôi kéo hắn ra ngoài, Huyện thái công tử sợ đến tè ra quần, la khóc ầm ĩ, không còn ra vẻ kiêu ngạo nữa.
“Cha, mau tới cứu ta nha, cha…”
Bối Bối nhìn tên Huyện thái công tử đang la trời la đất bị Thương Tuyệt Lệ kéo ra ngoài, làm cái mặt quỷ: “Oa liệt, thật đáng đời tên xấu xa.”
“Vậy còn ngươi?” Cô Ngự Hàn tại trên mặt nàng bắt đầu mân mê, hơi nóng phả vào mặt nàng
Nhìn hắn ra dáng bắt đầu động dục, Bối Bối nhịn không được mở miệng mắng tía lia: “Ta ta ta… Ta làm sao? Cô Ngự Hàn, hiện tại chúng ta đang làm chánh sự, ngươi đừng động dục!”
“A…” Hắn xấu xa cười một tiếng, lập tức hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
“Ngô ngô…” Bối Bối rung động, đầu óc muốn tránh né nụ hôn của hắn, lại làm cho hắn hôn được càng sâu.
Cô Ngự Hàn vòng tay đến thắt lưng nàng, hai tay nhẹ nhàng áp sát, hướng vào phần đang căng cứng của hắn, nụ hôn càng tăng thêm phiến tình.
Bối Bối vừa sợ vừa thẹn, cái tên nam nhân này, có thể đứng đắn một lần hay không, trước mắt như thế còn muốn… Cái…kia, muốn kháng nghị, nhưng tay đặt tại điểm cực nóng của hắn đầu óc bắt đầu mê muội.
Cảm giác được cơ thể nàng đã mềm nhũn, hắn nhếch khóe môi, một tay đưa vào vạt áo nàng, vuốt ve thứ rất tròn của nàng.
Trong y phục ve vuốt một hồi, hắn mới chịu buông nàng ra, thấy ý thức của nàng lúc này còn đang mê ly, hắn giúp nàng sửa sang lại y phục.
“Tiểu Bối Bối, … giờ buông tha ngươi một lần, lần sau không cần ở trước mặt người ngoài câu dẫn ta như vậy, rất nguy hiểm.” Hắn tà mị bên tai nàng phà hơi nóng
Bối Bối hoàn toàn thanh tĩnh, nàng tức giận vội đẩy ra hắn, quay đầu bỏ chạy đi ra ngoài, cảm giác thật lạ: “Ai câu dẫn ngươi, bản thân động dục tìm lấy cớ!”
Cô Ngự Hàn cười híp mắt phượng, đôi chân thon dài theo sau, đôi môi phấn hồng mang theo độ trơn bóng còn lưu lại vết tích của nụ hôn mãnh liệt vừa rồi.
Đi tới trên thẩm đường (công đường), Bối Bối nhìn thấy ngoài thẩm đường, một đám đông dân chúng đang chờ, nàng sửng sốt giờ này đã hơn nửa đêm, dân chúng biết tin thật là nhanh nhạy nha!
Tuy nhiên, đứng ở hai bên là một đám quan binh càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, tất cả đám binh sĩ trên thân đều mặc toàn một màu vàng quan phục, như là… Thị Vệ trong Vương cung.
“Những tên ngự tiền thị vệ này là ta mang theo.” Cô Ngự Hàn không biết khi nào đã đi tới bên người nàng, thấp giọng giải thích với nàng.