Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 153: Q.2 - Chương 153: TRÊU HOA GHẸO NGUYỆT




“A? Ngươi còn đem theo nhiều binh lính đi ra ngoài vậy a, như thế nào ta chưa bao giờ biết.” Bối Bối luôn miệng hỏi.

Cô Ngự Hàn nhẹ cười một tiếng: “Bọn họ bình thường canh giữ ở chỗ tối, không có mệnh lệnh của ta sẽ không xuất hiện, tránh quấy nhiễu đến dân chúng .”

“Nha.” Bối Bối tùy tiện lên tiếng, tầm mắt bị những người đang quỳ gối ở dưới công đường hấp dẫn, Huyện thái gia cùng vợ bé của hắn còn có Huyện thái công tử, thấy bọn họ khúm núm chật vật, nàng liền cảm thấy vui vẻ, ai bảo bọn họ hoành hành bá đạo làm toàn chuyện xấu.

“Có muốn … theo ta cùng đi thẩm vấn phạm nhân hay không?” Cô Ngự Hàn ghé sát tai nàng, khẽ hôn lên vành tai, dùng tiếng nói nhẹ êm ái, dụ dỗ nàng.

Bối Bối đưa tay đẩy hắn hướng lên công đường: “Đi, ta mới không cần a… Ta đứng ở đây cổ vũ ngươi là được rồi.”

Ngồi ở trên đó làm tâm điểm chú ý, còn phải làm ra vẻ đoan trang uy nghiêm, nàng thực sự thấy không được tự nhiên lắm, cứ ung dung thoải mái như thế này thì tốt rồi.

Bắt đầu di chuyển, nàng đi đến bên cạnh Thương Tuyệt Lệ, cười hề hề ngẩng đầu nhìn hắn: “Tuyệt lệ mỹ nhân, hoàn hảo ngươi không có thất trinh, ha hả…”

Thương Tuyệt Lệ sắc mặt không tự nhiên bỗng chốc cứng lại, bên tai âm thầm đỏ lên: “Bối Bối tiểu thư…”

Tiếp theo, hắn nhưng lại không biết nên nói những gì, định ngậm miệng lại kiên trì trầm mặc, ánh mắt Bối Bối tiểu thư bây giờ … Thật giống như ánh mắt của Vương, quá giống, tà ác giống nhau!

“A…” Bối Bối cười hì hì dùng ánh mắt tiếp tục trêu chọc Thương Tuyệt Lệ.

……………………………………….

Phía trên công đường, Cô Ngự Hàn thần sắc uy nghiêm nhìn phạm nhân đang quỳ dưới đài, lạnh giọng đặt câu hỏi: “Huyện quan, ngươi biết tội không?”

Huyện quan lê thân béo mập dập đầu lia lịa: “Hạ quan biết… biết tội! Vương tha mạng… Tha mạng!”

“Không có, không có, không liên quan đến của chúng thần …” Tiểu thiếp của Huyện thái gia run rẩy lên tiếng, nghiễm nhiên đã mất đi sáu hồn bảy vía rồi.

Huyện thái công tử đã sớm sợ đến sắc mặt tái nhợt, môi cứng ngắc.

Ở bên ngoài cửa của huyện nha, đám dân chúng bàn luận xôn xao: “Thật sự là lão Thiên có mắt a, tên này mà chết thực là quá tốt, những ngày u ám của chúng ta rốt cục đã qua.”

“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải xử trí tên cẩu quan này!” Có người oán giận lên tiếng phụ họa.

Trong đám người, còn có không ít khuê nữ, các nàng ánh mắt e lệ lại nhiệt tình nhìn Vương đang ngồi ở trên đài cao, nhỏ nhẹ thầm thì: “A, thì ra Vương của chúng ta thật anh tuấn bất phàm.”

“Trái tim nàng xao động rồi?” Một bên nghiễm nhiên là tỷ muội của nữ tử kia thấp giọng nói đùa, ánh mắt của nàng cũng thẳng hướng nhìn về phía Cô Ngự Hàn, lộ đầy vẻ ái mộ.

“Không có chuyện đó.” Bị người cười, nữ tử thẹn thùng nhỏ giọng phản bác.

………………………….

Bối Bối nhìn đám người ngoài cửa, lưu ý đến những tiểu cô nương còn trẻ nhìn Cô Ngự Hàn bằng những ánh mắt ái mộ, nàng nhìn ngược lại tên nam nhân trên đài uy phong lẫm lẫm, bĩu môi.

Kéo kéo ống tay áo của Thương Tuyệt Lệ, ý nàng bảo hắn cúi đầu xuống, sau đó tức giận nói: “Thương Tuyệt Lệ, ngươi nhìn nhìn Đại vương nhà ngươi, thật sự là mỹ nam họa thủy, đi tới nơi nào đều có câu hồn.”

Thương Tuyệt Lệ sững sờ môt lát, rồi nhìn Vương trên đài, sau đó thành kính giải thích với Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, Vương là vua của một nước, không thể nói Vương như vậy …”

“Ai nha, ta cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy.” Bối Bối bịt chặt tai, thấp giọng ồn ào.

Chỉ chốc lát sau, nàng lại nhịn không được nói chuyện: “Này, Thương Tuyệt Lệ, nói chuyện với ngươi luôn là một bộ dạng như vậy, sẽ không cảm thấy mệt chết đi sao?”

Thương Tuyệt Lệ suy nghĩ một lát, không biết Bối Bối muốn nói cái gì? Dứt khoát trực tiếp hỏi: “Thuộc hạ không rõ ý tứ của Bối Bối tiểu thư .”

“Ý tứ… Ý tứ chính là ngươi vẻ mặt thành kính, thanh âm thành kính, nãy giờ đứng lâu như vậy cũng chỉ một tư thế, ngươi sẽ không cảm giác được mặt ngươi sắp lên men, chân cũng lên men sao?” Bối Bối vừa nói vừa chỉ, lần nào cũng một bộ dáng như vậy a.

“Thói quen của thuộc hạ .” Thương Tuyệt Lệ trả lời giống như cũ rất đứng đắn, cứng nhắc thật làm cho người ta muốn thét chói tai.

Thiên, cho nàng té xỉu đi, cái tên Thương Tuyệt Lệ này cũng quá tuyệt đi! Chẳng lẽ không thể cho nàng một chút vẻ mặt, một chút phập phồng, một chút phản ứng khác sao?

Bực mình mím mím môi, nàng trợn mắt liếc hắn, hừ nhẹ một tiếng bỏ qua một bên đứng, quyết định không thèm… để ý đến cái tên cứng nhắc lúc nào cũng cùng một phản ứng, cùng một vẻ mặt, cùng một âm điệu đó nữa.

Thấy bộ dáng nàng hình như không mấy vui vẻ, Thương Tuyệt Lệ làm theo phận sự hết mực quan tâm : “Bối Bối tiểu thư, xin hỏi người là tại sao lại giận thuộc hạ?”

“A… Ta không cần nói cho ngươi biết, đừng hỏi nữa ” Bối Bối gãi đầu óc, chịu không được nữa mắt trợn trắng, nhìn Thương Tuyệt Lệ vẫn nói chuyện cung kính đâu ra đấy làm nàng thực nhịn không được muốn phát điên.

“Vâng” Thương Tuyệt Lệ lại lễ phép lên tiếng.

Nghe hắn lên tiếng, Bối Bối thật muốn ngửa mặt lên trời rống to, rống, Thiên a, nàng tức giận

…………………..

Công đường thẩm vấn được một ít thời gian, ánh mắt Cô Ngự Hàn lại quét về phía Bối Bối, thấy nàng thỉnh thoảng lại cùng Thương Tuyệt Lệ thấp giọng, thầm thì không biết đang nói những thứ gì, hắn không cao hứng trầm ngâm lạnh lẽo, nàng không chú ý hắn, cũng không để ý dưới đài những người nhà của huyện quan đang run rẩy e sợ a.

“Người đâu , đem những phạm nhân nam này kéo ra ngoài, ngày mai buổi trưa xử trảm, nữ nhân phân phối đi lao động cải tạo” Cô Ngự Hàn giận dỗi hạ lệnh.

“Tuân lệnh! ” vài binh lính hoàng y động tác nhanh chóng áp khởi phạm nhân.

“Vương, tha mạng a, tha mạng a…” Bị lôi đi, huyện quan, huyện thái công tử và những người khác liên can vi phạm pháp lệnh, thấy binh lính vâng dạ vang trời, một người sợ đến quần ẩm ướt, không khí xem ra náo nhiệt, dân chúng cười mỉa không thôi, cũng khoái ý thật sự.

Phạm nhân bị kéo đi ra ngoài, dân chúng nhao nhao dũng cảm đi vào, quỳ gối trên mặt đất, cùng kêu lên nhiệt tình hô: “Tạ vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế!”

“Bình thân, Bổn vương đã đem những người phụ nữ bị bắt cóc cứu ra, các nàng hiện ở tại hậu viện huyện nha, người nhà có thể đến đó gặp nhau.” Cô Ngự Hàn đứng lên, hướng dân chúng cười mị hoặc nói.

Một thân tôn quý lại có phong thái gần gũi bình dị, thoáng chốc được dân chúng toàn bộ khen ngợi. Bọn họ có một vị Vương tuổi trẻ tài tuấn.

“Thương Tuyệt Lệ, ngươi nói xem Cô Ngự Hàn cái tên kia hiện tại đang suy nghĩ cái gì? Như thế nào ta cuối cùng cảm giác được hắn quay dân chúng nói chuyện, nhưng ánh mắt hình như đang nhìn chúng ta?” Bối Bối thói quen lại kéo kéo ống tay áo của Tuyệt Lệ, nghi hoặc hỏi.

Thương Tuyệt Lệ âm thầm rút về ống tay áo của hắn, có chút vô lực thầm than, chỉ cần Bối Bối tiểu thư không cần đi theo hắn nói chuyện, lại càng không cần mỗi một câu nói liền kéo ống tay áo của hắn, Vương liền sẽ không thường thường nhìn bọn hắn bên này a.

“Thương Tuyệt Lệ, ngươi không nghe lời ta nói a, ngươi đi theo Cô Ngự Hàn đã lâu như vậy, cũng phải biết một ít ý nghĩ của hắn chứ.” Bối Bối chưa từ bỏ ý định lại hỏi tới.

Không thể trách nàng a, không biết tại sao, nàng tự nhiên có cảm giác được Cô Ngự Hàn nhìn qua, hơn nữa ánh mắt hình như không được thiện ý, làm hại nàng nhịn không được cảm giác được phát lạnh khởi nổi da gà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.