Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 313: Q.4 - Chương 313: XÀ GIỚI [12]




Thấy sắc mặt hồ nghi của Bối Bối, trưởng lão cười ha ha.

Vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lóe ra vẻ sáng ngời thần bí.

“Bối Bối tiểu thư hẳn là cũng nghe nói tới hắc linh châu, kỳ thật, hắc linh châu vẫn ở trong Hắc tinh ngọc bội, chỉ khi nào Hắc tinh ngọc bội vỡ ra, thì hắc linh châu mới có thể thoát ra ngoài, hắc linh châu chính là linh vật trong trời đất, không chỉ có có thể tăng cường pháp lực, mà còn có thể khởi tử hoàn sinh, chỉ cần Bối Bối tiểu thư đem hắc linh châu ra ngoài, sau đó đem hắc linh châu tiến vào trong cơ thể Vương, vết thương của Vương tự nhiên liền khỏi hẳn.”

Bối Bối nhịn không được vui sướng đôi mắt sáng lên:

“Ý của Trưởng lão ta đã hiểu, chúng ta lập tức bắt đầu.”

Ngay khi nàng muốn bắt đầu, Huyên Trữ công chúa dìu Khả Y đi tới:

“Tẩu tử, chờ một chút.”

Nghe được tiếng kêu, Bối Bối quay lại, nhìn thấy Khả Y tái nhợt như tờ giấy trắng, nàng chạy nhanh qua đón.

“Các ngươi sao lại đến đây? Sức khỏe của Khả Y còn thực suy yếu, mau trở về nghỉ ngơi a.”

Khả Y mỉm cười, lắc đầu:

“Bối Bối, ta ở chỗ này xem nàng làm, trên người của ta có máu của nàng, có cùng loại pháp lực với nàng, ta ở lại có thể tùy lúc mà giúp nàng a.”

“Không được, sức khỏe của nàng suy yếu như vậy, ngự y nói không thể tùy tiện vận chân khí.”

Bối Bối không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Không, Bối Bối, nàng cho ta ở lại được không? Bằng không ta sẽ thực lo lắng.”

Khả Y tuy rằng nhu nhược, cũng rất kiên định.

Nếu nàng bình yên nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, trong khi Bối Bối lại ở ngoài bôn ba mệt nhọc, nàng làm sao có thể an tâm.

Huyên Trữ công chúa gật gật đầu phụ họa:

“Đúng vậy, tẩu tử, ngươi cho chúng ta ở lại đi, chúng ta sẽ đứng rất xa sẽ không quấy nhiễu đến ngươi.”

Nhìn các nàng kiên quyết không chịu rời đi, Bối Bối nhịn không được bất đắc dĩ gật đầu.

Quay đầu về phía sau, nàng hô to:

“Thương đầu gỗ, ngươi chạy đi đâu rồi? Mau tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân a, Thương đầu gỗ!”

Nhưng mà, tiếng gọi của nàng không giống như trước có thể khiến cho Thương Tuyệt Lệ từ bất cứ vị trí nào cũng phải xuất hiện, hiện tại chung quanh một mảnh im ắng.

Khả Y mặt đang tái nhợt bỗng ửng hồng lên một chút.

Huyên Trữ công chúa cười hì hì làm mặt quỷ:

“Tẩu tử, ngươi đừng gọi nữa, thương hộ vệ đã đến cửa thành bên kia đi tuần tra, sẽ không xuất hiện khi nghe lời ngươi gọi đâu, người cho chúng ta ở lại đi.”

Thì ra Thương Tuyệt Lệ không ở trong cung a, khó trách nàng lớn tiếng như vậy cũng không có gì nhúc nhích.

“Được rồi được rồi, các ngươi liền ở lại đi, đợi cho đến khi nếu ta té xỉu nhớ rõ phải chạy ra đỡ ta cho được có biết không.”

Bối Bối cười tủm tỉm không đứng đắn, tâm trạng thoải mái một chút.

Tiếp theo, nàng quay đầu nhìn trưởng lão:

“Các nàng đứng xa một chút không có việc gì chứ?”

“Bối Bối tiểu thư cứ việc yên tâm, lão phu sẽ chăm lo cho công chúa cùng Khả Y cô nương thật tốt.”

......

Bối Bối hít một hơi thật sâu, sau đó một mình đi vào bát quái trận, cách hồng xà một khoảng ngắn.

Bốn mắt nhìn nhau, luồng nhiệt trong mắt nhau truyền đi truyền lại.

“Cô Ngự Hàn, ta muốn thi pháp giúp chàng chữa thương, chàng chuẩn bị tốt chưa?”

Hồng xà mở to ánh mắt thuần khiết nhìn nàng, ánh sáng nhu hòa ở trong mắt hắn truyền ra, truyền thẳng về hướng nàng.

Bối Bối hiểu ý nở nụ cười:

“Dù là lúc nào đi nữa, chàng đều biết ý của ta, thật tốt.”

Nàng cúi đầu, xoa xoa bụng:

“Cục cưng, giúp mẫu thân chữa khỏi cho phụ thân, được không?”

Trong nháy mắt, kim quang gợn sóng dập dờn mở ra, mỏng manh sáng ngời ở phía dưới, lấp lánh, chói lòa, mê hoặc ánh mắt của nàng, cũng hấp dẫn ánh mắt của hồng xà.

“Cô Ngự Hàn, chàng xem? Cục cưng của chúng ta đã đồng ý giúp chàng, cho nên, chàng nhất định phải nhanh chóng khỏi bệnh.”

Ánh mắt của Bối Bối chờ mong nhìn vào ánh mắt trong suốt của hồng xà, môi anh đào mỉm cười:

“Được, cả nhà chúng ta cùng nhau cố gắng, bắt đầu nha.”

Tay nàng giương lên, Hắc tinh ngọc bội lập tức từ tay nàng bay ra, nhẹ nhàng treo lơ lửng trên đỉnh đầu của hồng xà.

Bối Bối vận khí thi pháp hướng về phía Hắc tinh ngọc bội, ánh sáng bảy màu rực rỡ chậm rãi bao phủ xuống dưới, vây quanh hồng xà rồi bao lại.

Kích thích mãnh liệt không ngừng thổi quét trên đầu hồng xà, trán hắn hung hăng nhăn lại, theo bản năng phản kháng.

Hồng xà kháng cự lập tức đem năng lượng của Hắc tinh ngọc bội đánh về phía Bối Bối.

“Ư......”

Bối Bối chỉ cảm thấy trong ngực một trận cuồn cuộn, cổ họng ngọt ngọt, máu đỏ tươi trào ra bên miệng.

Màu máu đỏ chói mắt dính trên môi nàng, thêm vào đó mặt nàng dần dần trở nên tái nhợt, khiến cho khi nàng đứng lên càng thêm suy yếu.

Đứng ở xa xa, ba người đều khẩn trương lo lắng.

“Trưởng lão, làm sao bây giờ? Tẩu tử thoạt nhìn rất đau đớn, Vương huynh phản kháng lại, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”

Huyên Trữ công chúa gắt gao túm chặt ống tay áo trưởng lão, ánh mắt thẳng tắp nhìn vết máu bên miệng Bối Bối, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Không ai lên tiếng, khuôn mặt trưởng lão nghiêm túc, vẻ mặt không ngừng lo lắng.

Khả Y không ngừng đan ngón tay chặt vào nhau, dường như cắn nát môi.

Nàng không ngừng cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần không thể gặp chuyện không may......

......

Bối Bối cảm giác được hồng xà đang bị kích thích, nàng khẽ cắn môi, không buông tay tiếp tục thi pháp, đồng thời âm thầm tăng cường pháp lực, đem năng lượng của Hắc tinh ngọc bội cưỡng chế lại truyền về hướng hồng xà.

Lại thêm một lần kích thích nữa đánh về phía hồng xà, hắn buồn bực rống lên một tiếng, ngẩng ngẩng đầu lên muốn ra sức chống cự.

Nhưng mà, khi hắn lơ đãng nhìn thấy của nàng, ánh mắt khẩn cầu của nàng, ánh mắt kiên định của nàng......

Tất cả biểu hiện của nàng, cứ như vậy in sâu vào tận trong đáy mắt hắn, bao gồm cả khóe môi rướm máu của nàng.

Dưới ánh tuyết, khuôn mặt tái nhợt như vậy, vệt máu đỏ tươi như vậy, giống như là ma chú hút chặt ánh mắt của hắn.

Tim hắn chấn động, kích thích trong đầu tựa hồ đã không còn quan trọng, quan trọng là vết máu bên miệng nàng, làm cho tâm hắn co thắt thật đau, so với kích thích trong đầu còn đau hơn.

Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, sự phản kháng của hồng xà dần dần giảm xuống, lửa đỏ trên người cũng dần dần nhạt đi, cuối cùng từ từ biến mất.

Hắn không có chú ý tới đau đớn trong đầu mình, chỉ không hề chớp mắt nhìn vết máu bên môi nàng, vết máu đỏ sẫm tựa hồ chiếu rọi vào mắt hắn, làm cho đồng tử của hắn co rút lại.

Bối Bối cảm giác được hắn không hề phản kháng, đôi mắt của nàng nhảy lên một tia vui sướng.

Cô Ngự Hàn, nhìn ta, không cần suy nghĩ điều gì khác, chúng ta cùng nhau vượt qua thống khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.