Những quả cầu nhỏ màu vàng óng ánh không ngừng mà tỏa sáng.
“Đại ca ca, phụ thân giống như rất đau đớn, chúng ta còn phải tiếp tục sao?”
Quả cần ánh sáng nhỏ Lão Tam không yên thu hồi một chút hào quang.
Lão Nhị lăn qua bắn vào lão Tam, giọng tức giận trẻ con trách cứ:
“Muội muội, đừng thu hồi năng lượng, bằng không mẫu thân sẽ bị thương.”
“Chúng ta phải tiếp tục nha, bằng không mẫu thân sẽ vì tiêu hao nhiều năng lượng sẽ lâm vào nguy hiểm.”
Giọng nói non nớt của Lão Đại rất nghiêm túc.
“Nhưng mà phụ thân giống như rất khó chịu......”
Lão Tam yếu ớt nói.
“Ngu ngốc, phụ thân Tiểu Hàn khổ sở, mẫu thân cũng rất khó chịu, muội lắng nghe một chút đi, lòng của mẫu thân đang nói cùng phụ thân Tiểu Hàn rằng mẫu thân cũng rất khó chịu.”
Lão Nhị lại bắn lão Tam.
“Nhị ca ca đừng đánh đầu người ta nữa, người ta cũng biết mẫu thân khổ sở trong lòng a, sợ sẽ làm phụ thân bị thương thôi, nếu pháp lực chúng ta tổn thương đến phụ thân, mẫu thân sẽ càng thêm đau lòng đó.”
Lão Tam ủy khuất vì ấm ức của chính mình.
“Được rồi, không cho phép hai người các ngươi lại phân tâm, tập trung tinh thần giúp mẫu thân.”
Lão Đại uy nghiêm giáo huấn.
“...... Vâng.”
Hai đứa nhỏ kinh sợ uy nghiêm đột nhiên của đại ca, ngoan ngoãn chấp nhận.
......
“Loảng xoảng -- xích xích xích......”
Hắc tinh ngọc bội nứt ra, hào quang bảy màu như như dòng điện ở trung tâm vết nứt bắn ra vô số ánh sáng, chiếu sáng làm cho mắt người ta không mở ra được.
Hào quang rực rỡ chói mắt dường như chiếu rọi xung quanh nơi chứng kiến, xinh đẹp loá mắt.
Thấy thế, trưởng lão vui sướng gọi:
“Bối Bối tiểu thư, cho hắc linh châu đi ra, mau đưa nó đánh nhập vào trong cơ thể Vương.”
Trên mặt Khả Y và Huyên Trữ công chúa hai người vừa kinh hỉ vừa khẩn trương, không biết khi nào tay nắm tay cùng một chỗ, duy trì nắm với nhau.
Bối Bối hít một hơi thật sâu, trong lòng bàn tay bắn ra hào quang màu vàng, từng làn sóng từng làn sóng bắn về phía hắc linh châu nhiều màu lộng lẫy.
Đôi mắt của nàng cùng hồng xà nhìn nhau, hướng tới hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng:
“Cô Ngự Hàn, thả lỏng.”
Hồng xà yên lặng nhìn nàng, ánh mắt không có chút dấu hiệu phản kháng.
Mỉm cười, bờ môi của nàng giương lên, làm cho vết máu đỏ tươi khô cạn kia càng tuyệt đẹp làm cho người ta không khỏi ngẩn người.
Năng lượng Hắc linh châu rất mạnh, nàng cơ hồ không thể khống chế được.
Cắn chặt môi, nàng dùng hết khí lực đem hắc linh châu kéo xuống dưới......
Trong một nơi an toàn, nhóm xà đản đản thở hồng hộc.
“Đại ca ca, mệt mỏi quá nha, vù vù......”
Lão Tam yếu khí thở gấp.
“Muội muội, kiên trì một chút, rất nhanh là có thể cứu được phụ thân nha, chờ cứu phụ thân, chúng ta là có thể ngủ một giấc ngon.”
Lão Đại trấn an.
“Ca ca, tập trung tinh thần nhanh chút, mẫu thân thực vất vả.”
Lão Nhị ra tiếng nhắc nhở.
“Được, muội muội, chúng ta cùng nhau cố lên vì phụ thân.”
Lão Đại cổ vũ.
......
Cuối cùng, lúc Bối Bối hao hết một chút năng lượng cuối cùng, hắc linh châu lóe ra tia sáng hồng rực đẹp mắt chuyển vào trong thân thể hồng xà.
Ánh sáng bảy màu tuyệt đẹp tiến vào cơ thể xà đỏ rực, xen lẫn đỏ đậm trong suốt long lanh, phóng xuất ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
Dần dần, hắc linh châu bị hồng xà màu xích hồng hấp thu, nhạt dần đi ánh sáng bảy màu chói mắt.
Kích thích mãnh liệt làm cho hồng xà nhịn không được ngửa mặt lên trời rống ra tiếng, miệng xà mở ra phun ra lửa đỏ hừng hực, dường như đốt tới giữa không trung.
Không khí rét lạnh chung quanh bởi vì ngọn lửa đỏ này mà hồng nóng lên, ánh lửa chiếu rọi những người có mặt, ở trên mặt bọn họ ánh lên màu hồng.
Nhìn đắm chìm trong ánh lửa đầy sức sống bắn ra bốn phía của hồng xà, Bối Bối nở nụ cười.
Tiếp theo, đôi mắt của nàng từ từ nhắm lại, nhẹ nhàng kêu gọi :
“Cô Ngự Hàn......”
Tiếng nói mỏng manh lại thật sự chui vào trong tai hồng xà, hắn ngừng gầm rú, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy thân mình lay động của nàng.
Đôi mắt của hắn hiện lên vô số kinh hoảng.
“Gừ Gừ......”
Cái đuôi đảo qua, hắn dễ dàng phá hủy trận bát quái, từ bên trong lao tới.
Trong lúc hào quang màu lửa đỏ lóe ra, hắn đã quấn lấy thân mình của nàng ngã xuống.
Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, Trong đôi mắt hồng xà bốc lên hơi nước mỏng manh.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm qua bờ môi vươn máu của nàng, thương tiếc liếm qua cánh môi trắng nhạt của nàng, làm cho nàng dễ chịu.
“Tiểu Bối Bối......”
Một tiếng nói khàn khàn bay ra, tràn đầy thâm tình nồng đậm.
Tiếp theo, hồng xà đem đầu kê lên hõm vai của nàng, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
Cách đó không xa ba người chạy tới.
Khả Y lo lắng nhìn Bối Bối, lại nhìn đến trưởng lão, không biết nên làm như thế nào nên cũng không dám quấy rầy.
“Vương huynh tốt rồi, ta nghe được Vương huynh gọi tên của tẩu tử!” Huyên Trữ công chúa vui mừng cực điểm mà quỳ gối trên mặt đất khóc thút thít, thật cẩn thận nhìn một người một xà lâm vào hôn mê.
Nàng mới muốn đưa tay chạm vào hồng xà, lại bị trưởng lão ngăn lại.
“Công chúa, thân thể hiện tại của Vương còn đang bốc cháy, người không thể đi chạm vào.”
Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa vội rút tay về:
“Nhưng là tẩu tử ngủ ở trên người Vương huynh không có việc gì a.”
Trưởng lão cười tủm tỉm giải thích:
“Đó là bởi vì trên người Bối Bối tiểu thư có máu của Vương, hơn nữa Vương đối Bối Bối tiểu thư không có một chút phòng bị, Bối Bối tiểu thư đương nhiên không có việc gì, cho nên, vì để ngừa chuyện có thể xảy ra, trước hết công chúa không nên đụng đến Vương.”
“Nói như vậy Vương đã khỏe rồi?”
Khả Y vội vàng hỏi.
“Ha ha...... Chờ một chút sẽ biết, bây giờ việc chúng ta cần phải làm là...... Chờ.”
Từng phút từng giây thời gian trôi qua, ba người nín thở tập trung tinh thần nhìn ngọn lửa trên thân hồng xà yếu dần rồi từ từ biến mất đi.
Lại một lát sau, thân hồng xà từ từ trở nên mơ hồ, trong suốt, một chùm hào quang mãnh liệt lóng lánh, hình người của Cô Ngự Hàn xuất hiện ở trước mắt.
“A...... Vương huynh biến trở lại rồi, biến trở lại rồi, Khả Y, ngươi thấy không? Vương huynh biến trở lại rồi......”
Huyên Trữ công chúa vui mừng dường như muốn nhảy dựng lên, tiếng nói bởi vì quá mức vui mừng mà run nhè nhẹ.
“Đúng vậy, Vương ổn rồi, Bối Bối thật sự rất lợi hại.”
Khả Y cười khanh khách dịu dàng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Bối Bối, từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Nếp nhăn trên mặt trưởng lão hoàn toàn thả lỏng, im lặng mỉm cười ngay cả ánh mắt củng tràn đầy ý cười.
“Người đâu, đỡ Vương cùng Bối Bối tiểu thư trở về tẩm cung nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Rất nhanh, Cô Ngự Hàn và Bối Bối đồng thời bị chuyển về trong phòng ngủ của Diễm cung, bình yên ngủ.