"Phụ thân, người muốn bỏ con sao?" Tiểu Nãi Bao khóc, nước mắt nước mũi chảy ra bao nhiêu, toàn bộ đều lau hết lên trên quần của Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc xoa xoa mặt của Tiểu Nãi Bao: "Con ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ngàn vạn lần đừng chạy loạn ra ngoài!"
"Nhưng mà phụ thân, con muốn đi cùng với người, nương đã không cần con nữa, người cũng không thể không cần con!"
"Ngoan nghe lời, không phải phụ thân không cần con mà chỉ là tạm thời gởi con ở lại chỗ này, chỉ gởi lại thôi con hiểu không?" Tiêu Mặc vỗ vỗ má Tiểu Nãi Bao, sau đó kéo bé ra giao bé cho chủ xị: "Nhanh nhẹn một chút, trông chừng hắn cho kỹ, nếu như hắn gặp chuyện gì không may, toàn bộ Câu Lan Hiên các người đều không đảm đương nổi đâu!"
"Vâng ạ, cũng chỉ là một thằng nhãi con, đương nhiên sẽ trông kỹ!" Chủ xị tiến lên lôi kéo Tiểu Nãi Bao, nhìn Tiêu Mặc xoay bước rời đi, hắn sau lưng còn hô to: "Công tử , công tử người còn chưa có cầm bạc kìa..."
Nhưng ngoài cửa đã không còn bóng dáng của Tiêu Mặc, hắn cũng không có nghe thấy lời nói của chủ xị, nếu như nghe thấy thì hắn cũng sẽ không cầm lấy bạc.
Thân là một con xà yêu, ở nhân gian không thiếu nhất chính là bạc.
Trong lầu gió xuân lồng lộng, Liễu Thanh Thanh mặc một thân nam trang, ngồi ở trong đại sảnh, bưng một ly trà nhấp nhẹ tùng ngụm một.
Bên cạnh là một cô nương mặt bôi đầy son phấn cùng với bộ dáng tươi cười như hoa, thỉnh thoảng còn đem bộ ngực đày đặn của mình cọ lên trên cánh tay của Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh khuôn mặt vẫn lạnh lùng không hề thay đổi một chút nào.
Muốn hỏi thăm tin tức thì đến thanh lâu là lựa chọn tốt nhất, ở nơi này hỗn tạp biết bao nhiêu người, chủ yếu hơn chính là, chỉ cần ngươi có bạc thì không có chuyện gì là làm không được.
Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua cô nương đầy phấn son bên cạnh, từ trong ống tay áo lấy ra một thỏi bạc lẻ bỏ lên trên bàn, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi trả lời, nếu như ngươi nói sai một cái thì ta sẽ giết ngươi, nhưng nếu ngươi đáp đúng toàn bộ bạc này sẽ là của ngươi..."
Nữ tử mặc áo mỏng nghe thấy thế thì gấp rút gật đầu. Nàng ở nơi bướm hoa này cũng thường gặp nhiều khách nhân như vậy.
Liễu Thanh Thanh cũng không phải là người hào phóng gì, nhưng bây giờ nàng đang mặc nam trang tự nhiên sẽ có một cổ trong trẻo lạnh lùng càng thêm sự quyến rũ hấp dẫn người khác, làm cho người ta không tự chủ muốn đến gần nàng nhưng lại không vì mục đích nào khác.
"Bây giờ là thời đại nào?" Liễu Thanh Thanh nâng chung trà lên, mặt không chút thay đổi xem biểu diễn phía trên đài.
"Nhật Dực Quốc, hiên lịch nguyên niên, Nguyệt Dực Quốc năm thứ 32!" Cô nương đầy phấn son si mê nhìn Liễu Thanh Thanh, không chút nào hoài nghi nam tử trước mắt này là do nữ tử cải trang thành.
Bởi vì "hắn" quá xinh đẹp, nếu như trên thế giới này có một cao thủ vẽ tranh cũng không có thể đem một người họa đến hoàn mỹ như vậy.
Nhưng là hết lần này đến lần khác nam tử trước mắt này lại có thể xinh đẹp đến làm cho người ta không cách nào tin nổi.
Liễu Thanh Thanh không để ý đến ánh mắt si mê của nàng ta, hớp một ngụm trà xanh để thông giọng: "Ngoại trừ Nhật Dực Quốc cùng Nguyệt Dực Quốc thì còn quốc gia nào khác không? Ý ta hỏi là giống như yêu giới hay đại loại giống vậy đó...."
"Công tử, yêu quái thì đương nhiên là có, chỉ là ngàn vạn năm mới xuất hiện một lần, nếu như thế giới này thật sự có yêu quái nhiều đến như vậy thì những đạo sĩ ngoài kia đã không phải nghèo kiết xác, mà sẽ phát tài rồi sao..."Cô nàng đầy phấn son phất phất khăn tay, khinh bỉ nhìn thoáng qua hai vị đạo sĩ đứng ở phía ngoài.