Tiểu Bạch bị bệnh rồi.
Hôm đó, khi ta đang định hỏi về chấm đỏ trên trán hắn, hắn lại đột nhiên nắm lấy tay ta, thân dưới hóa thành đuôi rắn quấn chặt cái đuôi của ta. Theo đà, ta ngã xuống bàn trà, Tiểu Bạch đè sát bên trên.
Ta cọ cọ vào người hắn, hỏi:
“Ca ca, làm sao vậy?”
Tiểu Bạch dụi dụi cằm vào trán ta, kề sát bên tai ta, khẽ nói:
“Ca ca bị bệnh.”
“Bị bệnh? Bệnh gì thế? Có nặng không? Muội đi gọi Bạch Bạch nha!” - Ta hoảng lên, luống cuống định bò dậy đi tìm tỷ tỷ.
Tiểu Bạch giữ chặt tay ta, lại dùng chất giọng khiến người nghe tê dại ấy mà thì thào bên tai ta:
“Bệnh này chỉ có người thân trong nhà mới trị được.”
“Người thân? Muội sao? Vậy phải làm sao để chữa? Ca ca, huynh mau nói đi!”
Ca ca khẽ cười, đuôi hắn nhẹ nhàng mơn trớn chiếc đuôi của ta. Sau đó, ta thấy môi hắn chạm vào môi ta, cảm giác âm ấm, mềm mềm, ngon hơn cả trứng gà mà ta hay ăn. Ta vươn lưỡi liếm liếm môi hắn, ca ca đột nhiên cạy mở miệng ta, mãnh liệt xâm nhập.
Các người nghĩ nơi nào mẫn cảm nhất trên người rắn? Đó là lưỡi. Mắt họ rắn chúng ta không tốt, lưỡi là bộ phận định vị và cảm giác mọi thứ của chúng ta. Bị ca ca quấn lấy lưỡi, ta không thể nào định vị được mọi thứ xung quanh, không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, ngoại trừ ca ca.
Đôi tay Tiểu Bạch cũng không nhàn rỗi, chúng thay phiên nhau lướt trên cơ thể ta. Những ngón tay mát lạnh khiến ngươi ta như nhũn ra. Nhưng miệng lại bị môi hắn áp dính lấy, chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm” vô nghĩa.
Được một lúc, Tiểu Bạch buông tha cho đôi môi vốn đã bị hắn gặm đến sưng lên của ta.
Ta tức giận nhe răng nói:
“Tại sao huynh cắn muội?”
Tiểu Bạch vuốt vuốt tóc ta, cười dịu dàng:
“Vậy Thanh nhi cắn lại ta đi.”
Ta nhe răng, toan cắn lại vào miệng hắn để trả thù. Nhưng lại nghĩ đến hắn đang bị bệnh, có chút không nỡ. Từ nhỏ đến lớn, dù thế nào ta cũng không nỡ làm hắn thương tổn gì, kể cả chỉ một chút cũng không được.
Vì thế, ta ỉu xìu nói:
“Thôi bỏ đi, ta không nhỏ nhen như vậy.”
Ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn ta càng dịu dàng, ta có có cảm giác mình bị luân hãm trong sự dịu dàng ấy, không thể thoát ra được.
Hắn hôn nhẹ lên trán ta, khẽ thì thào:
“Làm sao ca ca có thể thương muội ít một chút đây... Bảo bối...”
Môi hắn bắt đầu lướt xuống dưới, lên sóng mũi của ta, xuống môi, lưu luyến ở đó một lúc, sau đấy lại tiếp tục lướt qua cổ ta, cọ cọ mấy cái rồi bỗng gặm gặm xương quai xanh của ta. Ta không thể kiềm chế được, khẽ rên lên:
“Ca ca...”
“Thanh nhi, muội cũng là rắn mà, muội không thích như vậy hay sao?... Kêu lớn lên, ca ca thích nghe... “
Ta không hiểu ca ca đang nói gì, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ nghe lời hắn, bắt đầu đem những cảm xúc của mình phát ra thành tiếng.
Tiểu Bạch có vẻ hài lòng, ta cảm nhận được một cái gì đó trên đuôi hắn đang to lên. Môi hắn lướt xuống mép áo ta, nhẹ nhàng lần giở nó ra. Lưỡi hắn chu du khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở điểm mẫn cảm nhất.
Đúng lúc ấy, một tiếng nói vang lên khiến ta hoàn toàn thanh tỉnh, đó là giọng bàng hoàng của Bạch Bạch:
“Hai người... Hai người đang làm gì?”
Ta vội đẩy ca ca ra, định bụng đi nhờ Bạch Bạch xem thử hắn bị bệnh thế nào. Nhưng cái đuôi của Tiểu Bạch vẫn quấn chặt ta, khiến ta không cách nhúc nhích. Y phục trên ngươi trễ đến tận vai. Bạch Bạch quay người đi, cuống quýt nói:
“Tiểu Thanh, muội mau mặc lại xiêm y!”
Ta cảm thấy như vậy cũng đâu có gì. Khi ta còn chưa tu thành hình người, chẳng phải vẫn không mặc chi mà bò khắp núi hay sao?
Tiểu Bạch lại đột nhiên mặc lại y phục cho ta, sau đó thu đuôi vào, nói:
“Tố Trinh cô nương có thể quay lại rồi.”
Giọng của hắn hôm nay thật kì lạ, khiến người nghe cả người nhũn ra.
Bạch Bạch quay lại, hai má hơi ửng đỏ lên, nhìn ta trách:
“Tiểu Thanh, Tố Trân công tử là ca ca của muội, huynh trưởng như cha, sao muội có thể ăn mặc như vậy trước mặt huynh ấy?”
Ta nhìn xiêm y trên người mình, hơi mỏng một chút, đây là bộ ca ca làm cho ta để dành khi trời nóng, hắn luôn khen ta mặc bộ này đẹp nhất, đâu có gì kỳ quái.
Bạch Bạch lại nhìn sang ca ca, có vẻ hơi ngại ngần, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng bảo:
“Ta biết đối với huynh mấy ngày này thật khó chịu, nhưng huynh đâu thể... Đâu thể có ý đó... với muội muội của mình!”
Tiểu Bạch lười nhác gối đầu lên đùi ta, cười khẽ, nói:
“Tố Trinh cô nương lo quá nhiều việc rồi đó. Chúng ta là rắn, không là người, cô nương hà tất tỏ vẻ thanh cao thoát tục, không thể thay đổi bản chất rắn của mình đâu, chỉ càng khiến bản thân trở thành người không ra người, tiên không ra tiên, mà yêu không ra yêu.”
Bạch Bạch trắng bệch mặt.
Tiểu Bạch cười càng dịu dàng, nói tiếp:
“Hơn nữa, những đạo lí luân thường của con người, trong mắt bản tọa vốn chẳng là gì. Cô nương nếu muốn tiếp tục làm khách ở Tử Trúc Lâm, nên nói ít một chút.”
Hết chương 6.