Tiểu Bạch giận ta rồi.
Đã giận được tròn một tháng.
Ta chán nản cuộn mình trên xà nhà nhìn hoa đào rơi lất phất. Mùa xuân đã nhuộm cho Tử Trúc lâm một vẻ kiều diễm căng mọng sức sống. Hoa đào nở rộ, trái chín vin đầy cành, chim hót líu lo, suối chảy róc rách. Tất cả như hòa nhịp trong khúc ca rộn ràng nhất của sự sống muôn màu.
Chỉ có ta là ủ rũ.
Mùa xuân không đến với con rắn bị ruồng bỏ như ta. Ta cọ cọ đầu vào xà nhà lạnh ngắt, bi quan yếm thế ngẫm nghĩ.
Ta không biết mình đã làm gì chọc Tiểu Bạch giận, nhưng bắt đầu từ một tháng trước, sau khi ta đem Bạch Tố Trinh về cứu hắn, hắn đã giận ta.
Mặc dù quá trình có dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng Bạch Tố Trinh vẫn đã truyền cho Tiểu Bạch nhà ta hai trăm năm đạo hạnh, nhờ vậy mà hắn đã an toàn vượt qua kỳ lột da tán công hung hiểm.
Ta vô cùng cảm kích Bạch Tố Trinh, vì thế cũng thường xuyên qua lại trò chuyện. Cuối cùng, vào một đêm trăng thanh gió mát, ta cùng nàng kết nghĩa tỷ muội. Vì vậy, Bạch Tố Trinh đã dời đến trúc gian trên đỉnh Nga My này ở cùng ta và Tiểu Bạch.
Ta thấy tỷ tỷ cũng là một con rắn trắng, bèn nói:
“Từ nay về sau, muội sẽ gọi tỷ là Bạch Bạch. Thế nào, cái tên hay không? A, Thanh Thanh cô nương ta quả thật quá thông minh, quá trí tụê rồi!”
Vì vậy, vẻ mặt Bạch Tố Trinh đột nhiên rất giống như khóc.
Ta cũng muốn khóc.
Đương nhiên, ta có thể rơi nước mắt... mới lạ! Loài rắn chúng ta dù đau buồn thế nào cũng không khóc được, vì rắn không có nước mắt. Nhưng đôi khi, một ai đó không khóc không có nghĩa rằng họ không buồn. Nước mắt không thể thoát ra ngoài, nên chúng chảy ngược vào trong, càng khiến ta khó chịu.
Đã một tháng, Tiểu Bạch không hề nói chuyện với ta, luôn tránh mặt ta. Ta vừa định bổ nhào vào lòng hắn là hắn đã mất dạng. Buổi tối chỉ có ta thui thủi ngủ một mình. Ta chán nản ôm đuôi chui vào phòng Bạch Bạch, nhưng ôm nàng ấy vẫn khiến ta mất ngủ. Ta nhớ cái cảm giác thơm thơm, lành lạnh trên người Tiểu Bạch lắm lắm. Nhưng cửa phòng của hắn mở thế nào cũng không ra.
Đó là dấu hiệu của việc Tiểu Bạch đang giận. Khi Tiểu Bạch không vui, hắn tuyệt đối không hề lớn tiếng mắng mỏ ta, cũng không mặt nhăn mày chau với ta, hắn chỉ cười nhạt rồi lảng tránh ta. Được rồi, cái này phàm nhân gọi là “chiến - tranh - lạnh“.
Năm ta một trăm lẻ năm tuổi, đã từng khiến Tiểu Bạch giận như vậy. Khi đó, ta còn chưa hóa thành hình người, chỉ là một con rắn xanh nhỏ xíu. Ta bò bò đi chơi, lại bò ra khỏi ranh giới Tử Trúc lâm khi nào không hay, chẳng may lại gặp phải một tên hòa thượng chuyên thu yêu. Ca ca đang bế quan tu luyện, ta tự hiểu mình không phải đối thủ của y, nên nhanh chóng bò đi trốn. Không ngờ tên hòa thượng kia mạnh như trâu, phất tay một cái ta đã nằm bẹp gí trong rọ của lão.
Ta vừa sợ vừa tức, cọ cọ mãi vào thành rọ. Bỗng dưng, có một bàn tay nhỏ xíu thò vào vỗ vỗ ta, từ ngoài truyền đến giọng nói khe khẽ:
“Tiểu thanh xà, ngươi ngoan một chút đi, lát nữa ta sẽ tìm cơ hội cứu ngươi ra.”
Bàn tay của y rất ấm, không lạnh như ca ca, giọng nói của y chứa vài phần ngây thơ của trẻ con, không dịu dàng đầy mê hoặc tựa cổ độc như ca ca, nhưng đôi tay ấy, giọng nói ấy, khiến ta cảm thấy an tâm lạ lùng.
Sau đấy, tiểu hòa thượng kia thực sự đã thả ta đi. Ta vừa thoát khỏi chiếc rọ chết tiệt, lập tức thấy cái đầu bóng lưỡng của y. Tiểu hòa thượng cả người mặc tăng y màu trắng muốt, mi thanh mục tú, khuôn mặt tuy còn vương vài phần trẻ con nhưng đã có vẻ đẹp không kém ca ca ta là mấy. Ánh mắt của y rất sáng, không nhu tình như nước giống ca ca, ngược lại cương nghị vô cùng.
Ta bò lên vai y, tò mò lấy cái đuôi sờ sờ thử lên chiếc đầu bóng lưỡng của y. Sờ một cái, mềm mềm, sờ hai cái, trơn trơn, sờ ba cái... Không có sờ ba cái! Bởi vì ta đã bị ca ca túm đuôi xách lên.
Chuyện sau đó, hừ hừ, các người biết mà, chính là ta bị Tiểu Bạch lạnh nhạt suốt hai tháng trời. Tiểu Thanh ta tu hành mấy trăm năm, chưa từng bị oan như vậy! Hắn giận ta thì thôi, ít ra cũng phải cho ta một lời giải thích vì sao lại giận chứ! Hại rắn ta suốt hai tháng mất ngủ. Ta thật sự rất rất rất ghét Tiểu Bạch!
Ta đang nằm thở vắn than dài trên xà nhà thì phát hiện Tiểu Bạch vừa bước ra ngồi dưới gốc đào đánh đàn. Ta uốn người, vung đuôi, biến thành một cánh hoa đào, lượn lờ lượn lờ bay qua đó.
Tiểu Bạch có vẻ không để ý đến ta trong lốt cánh hoa đào lắm, hắn hoàn toàn say sưa trong khúc nhạc du dương của mình.
Ta mở cờ trong bụng, nhân lúc Tiểu Bạch đang lơ đãng mà hiện nguyên hình bổ nhào vào lòng hắn.
Tiểu Bạch hơi giật mình, nhưng theo thói quen, chẳng những không đẩy ta ra, mà còn trìu mến vuốt vuốt tóc ta như vuốt ve một con mèo, đoạn lại hỏi:
“Sao không ở trong trò chuyện với Tố Trinh cô nương, lại ra đây nhõng nhẽo rồi?”
Có vậy ta mới phát hiện, trước đây không cảm thấy gì, nhưng sau một tháng này, ta thật sự rất nhớ cảm giác định kỳ làm nũng với Tiểu Bạch nhà ta. Đôi khi, mất đi khiến người ta biết giá trị của cái có được.
Ta tự làm công tác kiểm điểm trong đầu, sau đó cọ cọ vào người Tiểu Bạch, bắt đầu nhõng nhẽo:
“ Ca ca, Thanh nhi nhớ huynh... Thanh nhi nhớ huynh...”
Tiểu Bạch cười, đôi mắt cong cong lấp lánh sự yêu chiều, hắn cọ cọ cằm vào trán ta, dỗ như dỗ trẻ con:
“Ngoan, ca ca ở đây.”
Ta rúc trong lòng Tiểu Bạch thật lâu, mới nhớ ra chính sự, day day vạt áo trắng tinh của hắn, thỏ thẻ hỏi:
“Tiểu Bạch, nói mau, tại sao huynh giận ta?”
Tiểu Bạch có vẻ kinh ngạc, nhưng mọi cảm xúc lướt đi rất nhanh trong mắt hắn, lại trở về là chàng trai ôn nhuận như ngọc, hắn hôn khẽ lên trán ta, cười nói:
“Không có, ca ca không có giận Thanh nhi.”
Ta nghĩ thầm, không giận vậy thì cả tháng nay là hắn nhàn rỗi sinh nông nổi chơi trò trốn tìm với ta sao? Lại có chút buồn bực vùi đầu vào lòng Tiểu Bạch, cọ qua cọ lại làm nhăn áo hắn để tự an ủi.
Tiểu Bạch hơi cứng người lại, dịu giọng dỗ:
“Thanh nhi, đừng nghịch, hôm nay không được.”
Ta không dừng lại, vừa cọ cọ vừa phụng phịu hỏi:
“Tại sao hôm nay không được kia chứ?”
Tiểu Bạch thở dài một cái, nhẹ đẩy ta ra, giọng nói bỗng dưng khàn khàn:
“Ca ca vừa qua kỳ lột da, có chút khó chịu.”
Ta lo lắng ngẩng đầu lên, xem xét từ đầu đến chân hắn một lượt, phát hiện trên trán hắn tự dưng có thêm một chấm chu sa đỏ thẫm, khiến khuôn mặt vốn nhu hòa lại nhuốm vẻ ma mỵ.
“Ca ca, trán huynh tại sao lại có một chấm đỏ thế này? Bị muỗi đốt sao?”
Ta đưa tay khẽ sờ vào chấm đỏ đó, cảm giác hơi âm ấm. Lại sờ sờ thêm mấy cái, cũng không thấy cộm lên như vết muỗi đốt.
Đang tính hỏi, ca ca lại đột nhiên nắm lấy tay ta, thân dưới hóa thành đuôi rắn quấn chặt cái đuôi của ta. Theo đà, ta ngã xuống bàn trà, ca ca đè sát bên trên. Ta chớp chớp mắt, hàng mi dài như cánh bướm của hắn cọ vào da mặt ta, khiến ta không thể nén được, bật cười khúc khích. Tiếng cười theo gió truyền đi rất xa, rất xa.
Hoa đào rơi lả tả, một vùng trong mười dặm đều là sắc hồng mơn mởn của đào. Trên là trời cao xanh thẳm, dưới là đào hồng tươi thắm.
Ta nghĩ, bồng lai tiên cảnh mà bao kẻ truy cầu tiên đạo vẫn hằng mơ ước, đẹp đến đâu cũng không hơn được thế này.
Hết chương 5.