Từ nhà của Nhạc Tiểu Lâu đến nhà của Thu bảo chủ cưỡi ngựa cũng mất một ngày, đi xe ngựa cũng phải ba ngày, bất quá lần này Thu Trường Thiên bọn họ ước chừng đã đi năm ngày đường còn chưa tới nơi.
Vết thương của Huỳnh khôi phục rất nhanh, một là do dược phát huy hiệu quả trị liệu tốt, hai là vì Thu Trường thiên chăm chỉ bôi thuốc cho hắn.
Vốn hành trình nhàm chán đến cực điểm, Thu Trường Thiên cùng Huỳnh ở trong xe ngựa đều làm mấy việc trẻ nhỏ không nên nhìn.
Vuốt ve mái tóc mềm mại của Huỳnh, Thu Trường Thiên khoan khoái híp mắt.
Huỳnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua mới tiếp tục chuyên chú hầu hạ cái vật cực nóng đang tàn sát bừa bãi trong miệng y.
Mặt sau tuy rằng bị thương, nhưng mặt trên còn có miệng dùng được a.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thu Trường Thiên liền dạy Huỳnh vì mình dùng miệng.
Bởi vì Huỳnh nghe không hiểu lời của hắn, thực làm cho Thu Trường Thiên khó xử một trận, bất quá rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp.
Thu Trường Thiên ngậm lấy một ngón tay của Huỳnh, vừa liếm mút vừa khẽ cắn, Huỳnh thực thoải mái mà cũng chủ động ngậm lấy một ngón tay của hắn, bất quá Thu Trường Thiên lại đem Huỳnh ấn đến khố hạ.
So với ngón tay cái kia còn thô to hơn gấp nhiều lần, Huỳnh cũng không có lùi bước, học theo động tác của Thu Trường Thiên liền ngậm lấy.
Thu Trường Thiên rên rỉ ra tiếng, Huỳnh biết hắn là thoải mái mới có thể phát ra thanh âm đó, lại càng thêm ra sức hầu hạ.
“Ân…” Hạ thân đã sớm ướt át giật giật liên tục,’đát đát’ thuận theo những động tác của Huỳnh mà phát ra thanh âm *** mị thật khiến cho người khác mặt đỏ tim đập.
Đầu lưỡi dừng trên đỉnh đầu đỉnh liếm một vòng, thời điểm Thu Trường Thiên sắp phát tiết, liền đem Huỳnh ôm lên.
Vật nhỏ này thực đúng là tinh lực tràn đầy, mới thế mà đã muốn tiết thì sao còn mặt mũi nào nhìn y, chẳng lẽ cứ để chơi đùa cả ngày sao?
Tuy rằng đột nhiên tạm dừng cảm giác không tốt lắm, bất quá nếu muốn khoái cảm, cũng phải nhẫn nại một phen.
“Huỳnh ngoan, thưởng cho ngươi.”
Huỳnh bị ôm lấy, hai chân tách ra quỳ gối trước thắt lưng của Thu Trường Thiên, mảnh rèm màu đen đơn độc sớm đã không che được cảnh xuân bên trong, không khí trong xe lúc này tràn ngập mùi vị hoan ái.
Thu Trường Thiên dùng ngón tay hướng lên hai điểm trước ngực của Huỳnh mà vân vê liên tục, Huỳnh lập tức ưỡn ngực, khoan khoái mà vặn vẹo thân thể.
“Thích ta ngoạn bên này?”
Biết “Thích” là có thể được càng nhiều, Huỳnh khẽ mở nửa con mắt “Thích…”
Thu Trường Thiên liếm liếm khóe miệng, đem một đầu nhũ ngậm vào trong miệng.
“A!…” Rõ ràng rất thoải mái, thân thể lại tự ý rụt lùi, Thu Trường Thiên lại dùng sức mút xuống, nhũ tiêm bị lôi kéo đến nỗi có chút tê dại cùng đau nhói.
Huỳnh thích được hắn chơi đùa như vậy, điều này là hôm qua Thu Trường Thiên mới phát hiện ra. Hắn trước kia chơi đùa tiểu quan, dù thế nào cũng sẽ cự tuyệt không ngoạn đến chỗ kia của bọn họ.
Huỳnh lại dị thường thích, chạm vào nơi đó cùng chạm xuống hạ thân đều phát ra thanh âm hết sức mê người, còn có thể giống như bây giờ liều mạng ôm lấy đầu của hắn.
Tiểu lạp ở trong miệng hắn một lần nữa lại cương lên, Thu Trường Thiên xấu xa liền lưu lại xung quanh một dấu răng.
“A ân…” Nâng đầu Thu Trường Thiên lên, lại đem một bên ngực bị lạnh nhạt đưa qua, “Thiên…Thích…”
Dốc hết sức mút xuống giống như muốn đem khỏa anh đào kia nuốt vào trong bụng, trong tâm Thu Trường Thiên lại phát ra một loại khoái cảm kỳ lạ, nắm tay di chuyển đến cái mông trơn nhẵn của Huỳnh mà vuốt ve, cách một màn vải mỏng lộ ra một khe hở.
Huỳnh không khỏi tự giác liền co rút một chút, đem ngón tay Thu Trường Thiên kẹp lấy.
Đột nhiên bị đè ép, đôi chân trần trụi cứ thế bị tách ra, hai tay Huỳnh còn đang ôm lấy cổ Thu Trường Thiên không chịu buông ra, “Thiên…Thích…” Hắn vẫn còn muốn.
“Để cho ta xem nơi này của ngươi một chút.”
Tiểu huyệt đã giảm sưng đỏ, trước đó không lâu mới bôi lên thuốc mỡ, vậy mà giờ lại tùy tiện mà kẹp lấy hai ngón tay của Thu Trường Thiên.
“Vẫn là nóng như thế…”
Vẻ mặt của Huỳnh có điểm say mê, từng tiếng thở ngắt quãng vang lên. Thiên lại muốn cho hắn dùng cái dược kia sao?
“Chúng ta đổi loại thuốc mới.” Thu Trường Thiên lại cười tà một cách xấu xa, đáng tiếc Huỳnh nhà ta không hiểu đó là cái ý tứ gì.
Thu Trường Thiên lấy ra một hộp gấm lúc trước mới mua được ở hồng phố, mở ra hộp gấm màu nâu, bên trong thuốc mỡ một nửa là trong suốt, 1 nửa còn lại cùng màu với hộp gấm, bất quá mới vừa mở ra liền tản mát hương khí nồng đậm.
Thu Trường Thiên tuyệt không khách khí vét ra một mảng lớn, động tác cũng không ôn nhu mà xoa lên tiểu huyệt ẩm ướt của Huỳnh.
Hương vị hảo nồng, Huỳnh không thích, bất quá cũng không có ngăn cản.
Qua một lúc, hương vị kia có chút phai nhạt hơn rất nhiều, Huỳnh dần dần buông tay Thu Trường Thiên ra.
Hắn cảm thấy được chỗ Thiên chạm vào dường như nóng như lửa đốt, từ từ lan tỏa khắp toàn thân, vừa nóng vừa tê dại lại có chút đau nhói, hơn nữa còn thập phần ngứa ngáy khó chịu.
Tay Huỳnh tự vuốt ve trước ngực chính mình, dấu răng vừa mới bị Thiên lưu lại còn đau một chút, chính là không rõ cảm giác đau thế nào, hắn cảm thấy được dường như đang bị dục vọng cuốn đi.
Hơi thở của Huỳnh vẫn ồ ồ như trước, bất quá phảng phất một tia si mê, mặt cũng đỏ ửng trông thực đáng yêu, ngay cả ánh mắt của hắn đều giống như đang khát cầu trước Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên cảm thấy được hắn không nên tiến vào vội, có thể liền như vậy sẽ tiết ra mất.
Lúc hắn đem vật nọ để trước tiểu huyệt của Huỳnh, Huỳnh thậm chí còn không có cảm giác.
Thế nhưng ở bên ngoài đã ẩm ướt còn nóng đến vậy, Thu Trường Thiên không dám tùy tiện tiến vào, hít thở sâu vài lần, chậm rãi đi vào.
“A a a a…Ân a…Ha…Ha…A…”
Thu Trường Thiên không còn tinh lực dư thừa để áp chế chân của Huỳnh, nhưng đôi chân thon dài kia lại chủ động kẹp lấy thắt lưng hắn, phối hợp nhịp nhàng mà hướng cái vật nọ đung đưa liên tục.
Ôm lấy Huỳnh, để cho ngắn ngồi lên đùi mình, lại hạ xuống hướng phía trước sát nhập, hiển nhiên hiểu rõ làm như vậy càng có thể khơi mào nhiệt khí của Huỳnh.
Sau đó Thu Trường Thiên có điểm hối hận khi sử dụng thuốc mỡ có thành phần kích tình kia, bình thường Huỳnh rất ít khi biểu hiện *** loạn như vậy, sau khi sử dụng quả thực biến thân dã thú, dường như muốn đem hắn ăn sạch vào bụng.
Thu Trường Thiên suy tư, quyền chủ động còn có thể ở trong tay mình nữa không đây.
Hai người từ lúc trước đã chơi đùa đến nửa ngày, cuối cùng khi kết hợp không thể kiên trì được bao lâu, rất nhanh liền cùng nhau tước vũ khí đầu hàng.
Thu Trường Thiên lại đặt Huỳnh ở dưới thân, từ phía sau tiến nhập một lần, đem hai chân của Huỳnh đặt tại trên vai mình lại làm một lần nữa. ( ặc, * há mỏ * )
Người đánh xe ngựa cả trán đều toát mồ hôi lạnh, đường núi hoang vu gập ghềnh, thế mà hai vị chủ tử bên trong vẫn có thể tiếp nhận loại tình huống này, hắn chỉ có thể cố gắng đánh xe cẩn thận, nhưng vẫn không tránh được bánh xe liền vấp vào một hòn đá nhỏ.
Xe xóc nảy một chút, cùng lúc làm trái tim xa phu (người đánh xe) đập mạnh liên tục, rất sợ phá hư giây phút tình thú của hai vị chủ tử bên trong.
Tất cả hộ vệ bên cạnh xe ngựa đều xanh mặt, lúc này không khí bên ngoài thập phần quỷ dị.
Lúc đầu bọn họ nghe thấy thanh âm ái muội phát ra từ bên trong còn nhịn không được mặt đỏ một chút, nhưng đã liên tục năm ngày đều như vậy, không tránh khỏi việc mọi người nhịn không được đầu đầy hắc tuyến.
Ngay cả hộ vệ dẫn đường cũng phải lên tiếng nói chuyện. Thật là, chủ tử cũng quá cường a.
Tác giả p/s : Mệt chết lão gia khỏa, lão tay lão chân nữa ~ viết một chút H cũng thật là không dễ dàng. Nếu thích hãy ném cho ta một phiếu đi ~ hắc hắc.