Xà Yêu Lão Lâm

Chương 5: Chương 5




Trời còn chưa tối Thu Trường Thiên đã sai người tìm khách *** (nhà trọ).

Dù sao hắn cũng không cần vội vàng, trong nhà cũng không có việc gì cần hắn xử lý.

Sau khi giở trò *** loạn liền cùng Huỳnh tắm rửa sạch sẽ. Ăn xong cơm tối, mặt trời vừa khuất núi liền ôm lấy người kia nhảy lên giường đi ngủ.

Màn đêm buông xuống.

Thu Trường Thiên đột nhiên mở to mắt, nhìn thiếu niên xinh đẹp đang e ấp nằm trên người mình, chờ tầm mắt hoàn toàn thích ứng với bóng đêm, nhìn xung quanh, rồi mới nhẹ nhàng đem thiếu niên từ trên người mình để xuống.

Huỳnh nhanh chóng mở to hai mắt, bất quá sau khi xác nhận được người đùa nghịch mình là Thu Trường Thiên, lại chậm rãi nhắm mắt ngủ tiếp.

Thời điểm bị Huỳnh nhìn đến, trái tim Thu Trường Thiên quả thực đập mạnh đến nỗi như muốn nổ tung.

Việc này thực không bình thường, gần đây hắn luôn luôn bị như vậy, lại phác tác thường xuyên hơn, không biết bị bệnh hay là trúng độc đây a.

Hôm nay cố ý kéo dài hành trình, nhất định phải tìm Qùy nhờ hắn xem bệnh.

Huỳnh không có tái mở mắt, thân thể cứ theo hơi thở chậm rãi phập phồng, Thu Trường Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không có chớp mắt.

Tối hôm nay không có trăng, thế nhưng giờ phút này Thu Trường Thiên lại thấy rất rõ ràng, nhất là dưới con mắt trái kia lại có một khối bảo thạch màu tím.

Thình thịch thình thịch…

Trái tim lại đập mạnh đến lợi hại, Thu Trường Thiên dùng một tay đè ngực phải, tay chân nhẹ nhàng khẽ lấy áo khoác mặc vào.

Hắn không muốn kinh động tới hộ vệ, cửa sổ mở ra một khe hở, thoáng cái bóng người đã không thấy tăm hơi đâu.

Lúc Thu Trường Thiên nghiêng mình nhảy qua cửa sổ, Huỳnh từ trên giường ngồi dậy.

Chăn mỏng từ trên vai rơi xuống, da thịt trắng ngần cứ thế lộ ra, Huỳnh dụi hai mắt, không rõ tại sao Thiên lại lén lút rời đi.

Nếu Thiên thực sự không cần y, y cũng không thể đi theo được nữa.

Lát nữa sẽ trở về sao? Có thật là sẽ trở lại?

Huỳnh mệt mỏi tựa lên thành giường lo lắng, lại ngáp một cái thật to.

Cùng Thiên ở chung thật tốt, hắn còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Thiên.

Không biết đã đợi bao lâu, đến lúc Huỳnh đã muốn ngủ, đột nhiên trên nóc nhà truyền đến tiếng động bất thường.

Huỳnh chậm rãi mở to mắt, là con chuột sao?

Không đúng, con chuột sẽ không tạo ra âm thanh lớn như thế.

Nhưng mà là cái gì ở trên nóc nhà ?

Thiên?

Nóc nhà bỗng chốc đổ sụp , người từ trên nóc nhảy xuống, vung lên trường đao sắc bén hơn nữa khí lực cũng rất mạnh, đem cái giường chém làm hai .

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có, máu tươi lại bắn lên mặt tên thích khách.

Nghe được tiếng động hộ vệ rất nhanh xông vào phòng, vừa nhìn thấy liền sửng sốt “Chủ tử!”

Một thích khách nhanh chóng xoay người nhảy về hướng cửa sổ chạy trốn.

Hộ vệ do Thu Trường Thiên mang theo đều là những cao thủ lão luyện, thất thần trong nháy mắt, cũng không làm cho bọn họ yếu thế, ngay lập tức liền xông tới áp chế mấy tên thích khách.

Từ trên nóc nhà mấy tên thích khách bịt mặt nhảy xuống, cùng hộ về đánh nhau một trận.

Người hầu cùng hộ vệ vừa mới ngủ cũng liền chạy tới đứng xung quanh, nhất thời bất phân thắng bại.

Thu Trường Thiên chậm rãi đi trên khu phố vắng tanh không một bóng người, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Hắn đêm khuya quấy rầy làm cho Qùy rất tức giận, nhưng mà vừa nghe được người kia có thể trúng độc liền lập tức đứng lên chẩn bệnh cho hắn.

Thấy mặt Qùy càng lúc càng nhăn nhó, Thu Trường Thiên nhất thời còn nghĩ phải chăng đã hết cách chữa.

Hơn nữa còn muốn hắn kể rõ bệnh trạng, không biết Qùy có phải là hoài nghi Huỳnh hay không, dù sao hắn cũng không rõ lai lịch người ấy, mấy ngày nay lại cùng Thu Trường Thiên như hình với bóng, liền hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới Huỳnh.

Thu Trường Thiên cũng thành thật khai báo, dù sao cũng đã rất mất mặt, hắn liền hùng dũng kể hết, lại còn nói việc Huỳnh trở nên *** đãng lạ thường.

Vậy mà sau khi Qùy nghe hắn miêu tả xong lại cư nhiên cười ha ha, “Ngươi không trúng độc, bất quá cũng không được bình thường a.”

“Đây là ý gì? Không phải độc chẳng lẽ ta thật sự bị bệnh?”

Quỳ gật gật đầu làm ra vẻ hết thuốc chữa, “Bất quá ta trị không được.”

Thu Trường Thiên nghĩ Qùy là ngại phiền toái, “Ngươi là danh y đệ nhất thiên hạ, còn có bệnh gì ngươi chữa không được?”

“Ha hả, bệnh của ngươi ngay cả thần tiên đều chữa không được.”

“A,” Nghiêm trọng vậy sao, “Sẽ chết sao?”

“Ha ha ha, việc này ta cũng không biết.”

Thái độ của Bạch Qùy đối với bệnh trạng của hắn thực khiến Thu Trường Thiên phi thường hoài nghi, nghĩ muốn trước mắt có nên tìm đại phu khác chuẩn bệnh hay không.

“Bất quá chỉ có ngươi mới biết bệnh của mình là gì ” Qùy cười một cách gian tà “Bệnh này của ngươi, chỉ những lúc ở cùng nam sủng kia mới lại phái tác có phải hay không?”

“Có lẽ vậy, mấy ngày nay mới mắc phải.”

“Vậy nguyên nhân đều xuất phát từ hắn” Tâm tình Bạch Qùy không tốt liền nắm chặt tay áo, hơn nữa nửa đêm đang ngủ ngon lành lại bị tên ngốc tử kia dựng dậy làm hắn phải rời giường, đã sớm oán hận đến nỗi muốn đạp cho tiểu tử kia một trận “Ta đang bận nghiên cứu một con trùng, không tiễn.”

Lời giải thích của Bạch Qùy không làm cho hắn thoải mái thêm chút nào, Thu Trường Thiên biết nói thế nào cũng vô dụng, liền đứng lên cáo từ.

Ôm ngực, trong đầu nghĩ đến lời Bạch Qùy vừa nói, lại nói do Huỳnh, nguyên nhân tự chuốc lấy phiền phức là sao?

Ngay cả nói Huỳnh còn không biết, muốn tìm thế nào được a.

Thở dài, một trận gió lạnh thổi qua, trong không khí mang theo mùi máu nhè nhẹ.

Tâm tình Thu Trường Thiên chợt tỉnh táo, hướng gió kia…

Dưới chân dùng sức, thi triển khinh công hướng về khách *** bay tới.

Xa xa thấy không rõ lắm, chỉ biết khách *** cùng ban ngày hoàn toàn bất đồng, cửa sổ bị phá hỏng, nóc nhà cũng đổ nát.

Trong lòng Thu Trường Thiên lo lắng không thôi, không dám tùy tiện tiến vào, trực tiếp đá văng của đại môn, liền thấy tất cả mọi người đều đứng trong một gian phòng.

Có chuyện!

Vội vàng đi vào gian phòng.

“Chủ tử!” Phát hiện Thu Trường Thiên đi vào, người hầu nhanh chóng cầm đèn chạy đến, ánh đèn chiếu rõ khuôn mặt xanh mét của mọi người “Công…Công tử…”

Đứng từ chỗ này Thu Trường Thiên cũng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc “Xảy ra chuyện gì?”

Toàn thân người hầu run lên cầm cập, đã muốn thở không ra hơi, Thu Trường Thiên lại hướng về phía hộ vệ bên cạnh, sắc mặt bọn họ cũng thập phần khó coi, có vẻ tình trạng không khá hơn nhóm người hầu là mấy, chỉ có một người trên mặt be bết máu tiến tới nói rõ mọi chuyện.

Đẩy người hầu đang ngăn trước cửa ra, trái tim Thu Trường Thiên dường như muốn từ trong cổ họng nhảy vọt ra ngoài, làm hắn có chút đau đớn hít thở không thông.

Hắn sợ hãi, thật sự rất sợ, hắn sợ phải thấy thi thể nhiễm đầy máu của Huỳnh.

“A!!!”

Nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phòng, Thu Trường Thiên mắt liền trợn to ── còn có người sống!

Trong phòng quả thực giống như địa ngục của quỷ.

Ngoài những phần chân tay đứt cụt, trước mắt toàn là những thi thể dính đầy máu tươi, dường như da thịt không một chỗ nào còn nguyên vẹn, lúc này không khí trong căn phòng thập phần đáng sợ.

Huỳnh ngồi bên cạnh hắn, quay lưng về phía cửa, thân mình trắng trẻo tựa bạch ngọc lúc trước giờ lại đầm đìa máu, ánh sáng bên ngoài hiện rõ người đang ngồi trước mắt, máu tươi vừa vặn nhuộm đầy vai tựa hồ như đang khoác lên một chiếc áo choàng đỏ thẫm.

Huỳnh hướng về phía thích khách ói ra một cái gì đó, nhìn kỹ đúng là một miếng thịt của tên thích khách kia.

Thấy ngọn đèn của người hầu đang cầm trên tay in bóng dáng thật dài của Thu Trường Thiên, Huỳnh chậm rãi xoay người.

Đó là một cặp… Mắt màu tím, đồng tử dài hẹp, giống như kim châm nhọn hoắt phóng thẳng vào tim Thu Trường Thiên.

Bảo thạch dưới mắt trái của hắn đã biến thành màu đỏ tươi, toàn bộ cằm dưới dính đầy máu , nhỏ giọt chảy dọc xuống đất…

“Thiên…”

______________________________________________________

Tiêu : Chương sau có vẻ mệt lắm đây =((((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.