Tiểu Bạch lại giận ta rồi.
Chúng ta ở lại Bán Bộ Đa đến đêm thứ hai, hắn vẫn không thèm nói với ta một câu nào nữa.
Tiểu Bạch đôi khi vẫn giận dỗi ta, nhưng chưa bao giờ ta thấy hoảng sợ như
lúc này. Thần sắc bi thương của Tiểu Bạch hôm ấy, ta không cách nào quên được. Nó khắc sâu vào trong đầu ta, khoét một vết thương thật lớn trong trái tim. Ta muốn xin lỗi hắn, nhưng bản tính cao ngạo khiến ta khó
lòng thốt ra hai từ ấy.
Tiểu Bạch nói, ta chung quy vẫn không yêu hắn.
Ta vốn là một con rắn, thực không hiểu “yêu” là gì? Chẳng lẽ yêu hay không yêu lại quan trọng như vậy?
Ta và Tiểu Bạch sống cạnh nhau hơn hai trăm năm qua, ta không biết là mình có yêu hắn hay không, nhưng mà, không có Tiểu Bạch, ta nghĩ rằng ta sẽ
chết mất.
... Chết đói. (=___=)
Ta ôm cái bụng đói meo, ủ rũ nằm trên xà nhà, thoi thóp thở dài. Thật sự là đói quá đi!
Không phải rằng Bán Bộ Đa không có thức ăn, có nhiều là đằng khác. Có điều,
ta vốn quen ăn những món do chính tay Tiểu Bạch làm, đến nỗi bây giờ
không gặm được thứ khác nữa. Có ca ca vẫn là tốt nhất, có ăn có uống, có đuôi mềm mại làm gối, có người để nhõng nhẽo, có kẻ để bắt nạt. Tuy
rằng ca ca hay đè ta ra làm cái việc tiêu phí thể lực đó, nhưng chí ít
hắn cũng rất quan tâm ta, luôn tìm cách khiến ta thoải mái nhất.
Bây giờ thì sao? Cô độc một mình, trơ trọi lẻ loi. Quan trọng nhất là, bụng lại đói.
Đáng lẽ ta còn có Bạch Bạch tỷ tỷ, nhưng mà ...
”Tiểu Thanh, muội có trong đó không?” Có tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó là giọng của Bạch Bạch vang lên.
Ta mừng rỡ vươn đuôi ra mở cửa.
”Muội vẫn nghịch ngợm như vậy, mau thu đuôi vào đi!” Một mỹ nhân áo trắng như tuyết, mái tóc tựa thác buông dài, miệng cười ôn hòa, bước đi tao nhã
thanh thoát, vừa lắc đầu bất đắc dĩ nhìn ta, vừa nửa mắng nửa trêu bảo.
Có khoảnh khắc đó, ta ngỡ như mình đã trông thấy ca ca.
... Nếu như có thể phớt lờ đi cái nắm bột màu xanh đang dán lấy Bạch Bạch kia.
Không sai, lí do khiến ta không thể đi tìm tỷ tỷ kể khổ chính là vì tỷ tỷ của ta bị người ta cướp mất rồi.
Kẻ cướp tỷ tỷ ta tên Thanh Tố Chân, cũng là một con rắn xanh, vừa tu được
một trăm năm mươi năm, vậy mà đã được Bồ Tát điểm hóa, còn đặt cả tên.
Ngoài ca ca ta ra, ngộ tính của hắn có thể xem như là cao nhất trong
giới rắn, Bạch Bạch tỷ tỷ cũng không bằng hắn, mà ta ... Thôi bỏ đi,
càng nói càng tủi thân.
Theo lẽ thường, ta đương nhiên rất chán
ghét Thanh Tố Chân này. Ai bảo hắn vừa giỏi hơn ta, lại vừa suốt ngày
giành tỷ tỷ với ta. Nhưng mà, mỗi lần nghe đến tên hắn, ta lại lăn ra
đất cười lăn lộn. Quả nhiên là Bồ Tát đặt tên luôn dựa theo công thức
chung: Màu sắc + Tố + Một từ nào đó có thể thể hiện được bản chất thánh
phụ, thánh mẫu. Thật may mắn, ta tu luyện biếng nhác, hơn hai trăm năm
rồi vẫn chưa thấy Bồ Tát liếc mắt một cái, nếu không, chẳng biết ta sẽ
bị gọi là Thanh Tố gì đây.
Nắm bột nhỏ, à không, là Thanh Tố
Chân khi hóa thành hình người có bề ngoài vô cùng đáng yêu. Thật sự là
kỳ lạ, xà yêu đáng lí ra phải yêu mị, đẹp nghiêng thành đổ nước, đằng
này hắn lại hóa ra dáng vẻ của một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi,
da thịt mềm mại, trắng trẻo, môi hồng răng trắng, đôi mắt tròn xoe ngần
ngận nước, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, thỏ thẻ, thật khiến người ta muốn lao vào cắn một ngụm.
Lần đầu gặp hắn, do đang rất rối rắm chuyện
của Tiểu Bạch, ta không nhàn rỗi đi để đến chân thân hắn là gì, lơ đãng
chỉ vào hắn hỏi:
”Nắm bột nhỏ, ngươi là cẩu yêu sao?”
Con xà yêu lai chó này vậy mà lại cắn lấy ngón tay của ta một cái, đau điếng người.
Ta đang hùng hổ muốn nuốt hắn vào bụng trả thù, tỷ tỷ lại đi đến ngăn cản. Vừa thấy tỷ tỷ, Thanh Tố Chân liền hóa thành nắm bột nhỏ, quấn lấy tỷ
ấy, ra vẻ tủi thân oan ức.
Ta giận đến không nói nên lời.
Rõ ràng người bị hại là ta đây mà, hắn oan ức cái gì chứ!
Quả nhiên, nhìn rắn không thể nhìn bề ngoài, nắm bột nhỏ trông vô hại cách
mấy cũng là rắn, cũng biết cắn người! Vô sỉ nhất là, con rắn biết cắn
người này lại vô cùng thích giả làm nắm bột nhỏ để lừa tỷ tỷ!
Cũng như bây giờ vậy, hắn ôm lấy cánh tay của Bạch Bạch, cả thân thể dán sát lên người Bạch Bạch, cằm tựa vào vai Bạch Bạch, quả thật là chướng mắt
vô cùng.
Trong bụng ta thầm mắng nắm bột nhỏ vô sỉ, không biết
xấu hổ, lại hoàn toàn quên rằng bình thường bản thân mình cũng quấn lấy
Tiểu Bạch như vậy, không tốt hơn hắn là bao.
Tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu nắm bột nhỏ, rồi mới quay sang mỉm cười với ta bảo:
”Buổi sáng tỷ có xuống bếp nấu vài món cho A Thanh, sẵn tiện mang qua cho muội. Muội xem có hợp khẩu vị không?”
A Thanh chính là tên thân mật mà tỷ tỷ dùng để gọi nắm bột nhỏ.
Tỷ tỷ nói như vậy, nghĩa là hắn ăn không hết mới nhớ đến ta sao?
Ta cầm lấy giỏ thức ăn, tủi thân suýt khóc. Trước đây ta luôn bắt Tiểu
Bạch làm riêng món này món nọ cho ta, bây giờ lại sa cơ đến nỗi phải ăn
đồ thừa của nắm bột nhỏ ư?
Hức hức, ta nhớ Tiểu Bạch quá đi!
Có lẽ bởi ta đang nhớ đến Tiểu Bạch nên khi ăn thức ăn do tỷ tỷ làm, ta
lại luôn có ảo giác rằng đấy là hắn nấu. Trùng hợp là tỷ tỷ cũng mang
đến những món khoái khẩu của ta, gà xào chua ngọt, thêm một bát canh gà, còn có đĩa bánh hoa quế. Ta ngấu nghiến ăn ngon lành, sau đó tỷ tỷ mang bát đĩa thu dọn đi.
Kỳ lạ là nắm bột nhỏ lại không quấn theo tỷ ấy nữa. Hắn nói với tỷ tỷ là muốn ở lại trò chuyện với ta giải sầu.
Ma mới tin hắn!
Nắm bột nhỏ nhoẻn miệng cười, dùng cái giọng nhỏ nhẹ đáng yêu của hắn nói:
”Thanh tỷ tỷ, ta không thích ăn gà.”
“...” Ta không nghĩ rằng mình có hứng thú với sở thích của hắn.
Nắm bột nhỏ thấy vẻ mặt của ta, không thèm giả vờ ngây thơ hồn nhiên nữa, khinh bỉ bảo:
”Quả là ngốc tỷ tỷ! Nói cho tỷ biết một việc, Bạch tỷ tỷ nhà ta tay nghề nấu ăn rất khủng khiếp.”
”Ai nói! Lúc nãy ta ăn thấy rất ngon mà!” Ta lớn tiếng bênh vực tỷ tỷ.
Nắm bột nhỏ nhìn ta đầy thương hại, nói:
”Thanh tỷ tỷ, ta thật khâm phục sức chịu đựng của Bạch ca ca, huynh ấy làm sao chịu đựng được tỷ suốt hai trăm năm vậy?”
Ta tức giận muốn nhe răng cắn hắn, Thanh Tố Chân liền lui ra xa mấy bước, cười hì hì bảo:
”Muốn biết sự thật, tối nay hãy đến phòng bếp.”
_________
Buổi tối.
Bán Bộ Đa vẫn là một màu tối đen, ma trơi chờn vờn lượn lờ, khung cảnh rùng rợn âm u. Ta theo lời nắm bột nhỏ, nấp ở một chỗ bên cạnh nhà bếp.
Đợi một lúc sau, đột nhiên thấy bóng người áo trắng chầm chậm đi tới, giữa màn đêm, trông có vẻ mảnh khảnh gầy yếu vô cùng.
Tiểu Bạch? Hắn đến đây giờ này để làm gì?
Ta lặng lẽ nhìn theo bóng Tiểu Bạch, không gặp chỉ một ngày, hắn phảng
phất tiều tụy đi rất nhiều. Ta thầm xót xa trong lòng, lại có chút ân
hận. Nghĩ đi nghĩ lại, nhiều năm qua, luôn là Tiểu Bạch chịu khổ vì ta,
ta cũng chưa làm được gì cho hắn, chỉ biết mang đến phiền phức.
Tiểu Bạch lầm lũi bắc bếp, tỉ mỉ nấu món gì đó. Vẻ mặt của hắn lúc ấy vừa
chăm chú, lại vừa dịu dàng ngọt ngào. Chẳng mấy chốc, hương thơm bốc lên khiến bụng ta càng cồn cào.
Thơm quá đi!
Thật muốn lao vào bất chấp tất cả để ăn mà!
Tiểu Bạch mỉm cười đem thức ăn bỏ vào một chiếc giỏ trúc. Vừa lúc ấy, nắm bột nhỏ đi vào.
Này, này! Không phải là nấu cho nắm bột nhỏ ăn đấy chứ! Chẳng lẽ tên xà yêu lai chó này lại định cướp cả ca ca của ta sao?
Không được, không được! Hu hu, ca ca là của ta mà!
Ta đang gào khóc trong lòng, vừa tính xông ra bắt gian tại bếp, lại nghe giọng nói dịu dàng của Tiểu Bạch truyền đến:
”Thanh công tử, làm phiền công tử rồi, thật ngại quá.”
”Bạch ca ca quá lời, có gì mà phiền chứ, chỉ là tiện đường mang qua thôi! Có
điều ... Sao ca ca không tự đưa cho Thanh tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ cảm
động lắm!” Đây là tiếng của nắm bột nhỏ.
Chỉ nghe Tiểu Bạch khẽ thở dài, nói:
”Ngày đó thu chưởng quá vội, ta bị phản phệ không nhẹ, hiện tại vẫn chưa khỏi hẳn. Sắc mặt của ta kém như thế, gặp Thanh chỉ khiến nàng lo lắng. Đành phải nhờ cả Thanh công tử vậy.”
Tiểu Bạch ...
Ta tựa vào vách tường, bỗng thấy cổ họng nghẹn đắng, muốn khóc mà lại không có nước mắt để khóc.
Ta tựa hồ ... Luôn vô tư tiêu xài sự yêu chiều bao dung của Tiểu Bạch ...
Mà bản thân ta ... Ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói được ...