Lúc vừa mới gặp Thanh Tố Chân ở Bán Bộ Đa, Bạch Tố Trân thoáng kinh ngạc.
Trong ký ức của chàng, Thanh Tố Chân kiếp trước không phải là dáng vẻ này.
Thanh Tố Chân là thanh xà sống bên bờ Tây Hồ, ngộ tính rất cao, nhưng tính
tình lươn lẹo, giả dối, chuyên dùng mị thuật mê hoặc phàm nhân, hút lấy
dương khí để tăng cao đạo hạnh.
Cho nên, kiếp trước hắn không
được Quan Âm điểm hóa, càng không được ban cái tên Thanh Tố Chân này.
Sau khi gặp Bạch Tố Trinh, nàng gọi hắn là A Thanh. Từ đó về sau, A
Thanh trở thành tên của hắn.
A Thanh tu luyện mị thuật, nên vẻ
ngoài muôn phần yêu mị, một cái nhấc tay nhấc chân cũng đủ câu hồn
người, một liếc mắt thoáng qua đã khiến lòng xiêu tim đổ.
Bạch
Tố Trân năm ấy không phải là Bạch Tố Trân của hiện tại, chàng tu tiên
đạo, một lòng hành thiện tích đức, tuy tính tình ôn hòa, không ghét
khinh ai, nhưng cũng không thể nào có hảo cảm với loại xà yêu chuyên mê
hoặc hại người như A Thanh.
Mãi đến sau này, chàng mới chợt buồn cười nhận ra, bản thân và A Thanh này, chẳng qua chỉ là kẻ cùng cảnh ngộ.
Kẻ tàn ác, người u mê, tất cả đều là tên si tình ngốc nghếch.
... ........
A Thanh không bao giờ ngờ được bản thân còn cơ hội làm lại từ đầu.
Hắn lớn lên bên bờ Tây Hồ, không cha, không mẹ, cô độc trơ trọi một mình.
Vì nhỏ yếu, hắn thường bị bắt nạt, cướp mồi, thậm chí đánh đập. Có rất
nhiều đêm, hắn phải ôm bụng đói mà rúc vào hang ngủ. Cuộc đấu tranh sinh tồn tàn khốc khiến hắn không được phép hồn nhiên, ngây thơ. Hắn phải
học cách gian trá, xảo quyệt, học cách ngụy trang, phủ lên răng độc của
mình một lớp mặt nạ vô hại, chực chờ kẻ khác mất đi cảnh giác, lập tức
thừa cơ vồ lấy.
Hắn cũng muốn lương thiện chứ, nhưng lương thiện sẽ giết chết hắn. Nhiều năm tự vùng vẫy giành giật lấy sự sống dạy cho
hắn rằng, người hiền lành thường hay yếu đuối, muốn mạnh, tất phải ác.
Hắn có ác hay không?
Tất nhiên có. Hắn rất rất ác, hắn từng giết bao nhiêu người, ngay chính hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng hắn không cho đó là sai. Muốn sống, tại sao
lại sai? Hắn không hiểu vì sao, con người ăn động vật để sống thì là
thiên kinh địa nghĩa, mà động vật ăn con người để sinh tồn lại là đại
gian đại ác.
Đối với hắn, loại xà yêu rõ ràng bên trong vừa tàn
độc, vừa ích kỷ, nhưng bên ngoài lại ra vẻ thần tiên, mở miệng dạy người ta đạo lí giáo điều như Bạch Tố Trân, vừa buồn cười, lại vừa đáng
thương.
Buồn cười, vì điều đó chẳng khác gì tay phải chép kinh, tay trái giết người, chẳng qua chỉ tự lừa dối bản thân, đánh lừa kẻ
khác. Yêu vẫn là yêu, dù có khoác cà sa, đeo phật châu, cũng không hóa
thành Phật được.
Đáng thương, bởi cả một đời chưa từng dám sống thật với lòng mình, chưa từng dám thử tranh đoạt cái mình muốn.
Cuộc sống như vậy, hắn thật khinh thường. Thà làm yêu tiêu dao khoái hoạt, chẳng thành tiên sống trong gò ép.
Cho đến một năm nọ, hắn gặp Bạch tỷ tỷ.
Khi hắn đang định ra tay giết người, nàng ngăn hắn lại. Hắn tức giận dâng
nước nhấn chìm nàng, lại gây họa hại bao người dân vô tội liên lụy. Hắn
vẫn dửng dưng, bọn họ chết hay sống liên quan gì tới hắn? Nhưng mà, Bạch Tố Trinh lại giận dữ trấn hắn dưới đáy Tây Hồ hai trăm năm.
Năm đó, hắn hận đến muốn băm nàng ra thành trăm mảnh.
Sau này nghĩ lại, mới biết nàng đã cứu mình một mạng. Hắn tự ý dâng nước
hại người, thiên đạo nhất định không dung tha. Nàng trấn hắn dưới Tây
Hồ, hóa ra lại giúp hắn tránh khỏi đại họa trước mắt.
Sau đó nữa, A Thanh mới biết, Bạch Tố Trinh vì còn vướng bận hắn, năm ấy đáng lẽ có thể thăng tiên, lại phải chờ thêm hai trăm năm.
Hai trăm năm
sau, vào ngày sen phủ kín mặt Tây Hồ, Bạch Tố Trinh giữ lời đến thả hắn
ra. Hắn vốn lươn lẹo, biết mình đánh không lại nàng, liền ngọt nhạt nịnh nọt, vờ tủi thân kể khổ, quả nhiên con rắn trắng ngốc nghếch này lập
tức nổi lên lòng thương xót hắn, nhận làm đệ đệ, còn tặng cho hắn Thanh
Hồng kiếm.
Nàng nói:
”Bạch Ất của ta là tỷ tỷ, Thanh Hồng của A Thanh là đệ đệ, Bạch Ất đi đâu thì Thanh Hồng theo đó, tỷ tỷ ở đâu, A
Thanh ở đấy. A Thanh sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.”
Nàng dịu dàng rút cây trâm phỉ thúy trên tóc mình, búi lại mái tóc xõa tung rũ rượi cho hắn.
A Thanh từ bé không có mẫu thân. Hắn không biết cảm giác được chăm sóc
yêu thương là thế nào. Có lẽ ... Chính là như bây giờ chăng ?
A
Thanh không muốn thừa nhận rằng bản thân trong một khoảnh khắc đã bị
Bạch Tố Trinh làm cho cảm động, ngẩn cả người. Từ xưa đến nay, chỉ có
hắn mê hoặc kẻ khác ngây ngẩn, nào có ai từng khiến hắn kỳ quái thế này
bao giờ?
Nhưng hắn vốn tính đa nghi, trong lòng vẫn ngờ vực đề
phòng Bạch Tố Trinh, cho rằng nàng tốt với mình như vậy là có lí do mờ
ám gì đó. Cũng khó trách hắn, bởi vì từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng
có ai thật tâm tốt với hắn. Những kẻ nói ngon ngọt với A Thanh, tất cả
đều là muốn được lợi gì đấy từ hắn.
Cho đến lúc Bạch Tố Trinh vì hắn mà đỡ một trượng của Pháp Hải, A Thanh mới thật sự buông xuống một ít
cảnh giác với nàng, thực tâm gọi một tiếng “Bạch tỷ tỷ“.
Từ đó về sau, A Thanh đi theo bên cạnh Bạch tỷ tỷ của hắn, cũng giống như Thanh Hồng luôn mãi mãi không rời Bạch Ất.
Bạch tỷ tỷ rất thương hắn, có gì tốt đều dành hết cho hắn, có nguy hiểm thì luôn chắn trước mặt hắn.
Nàng nói:
”A Thanh, nếu có bất kỳ nguy hiểm gì, đệ cứ việc đứng phía sau tỷ là được. Mọi chuyện đã có tỷ tỷ lo.”
Đó là lần đầu tiên, hắn biết cảm giác được tránh sau lưng một người, được bảo vệ che chở.
Nàng mỉm cười nói:
”Tỷ tỷ ở đây, đừng lo.”
Hắn biết, nàng ở bên hắn. Cho dù trời có sụp, đất có lở, nơi nào có nàng, đối với hắn đều là chốn bình yên.
Bạch tỷ tỷ của hắn điểm nào cũng tốt, điểm duy nhất không tốt chính là, nàng luôn một lòng muốn thành tiên.
Thành tiên có gì tốt chứ? Thành tiên rồi sẽ phải bay lên trời, bỏ lại hắn một mình nơi trần gian này. Hắn từng giết nhiều người như vậy, chắc chắn
đến chết cũng không tu thành tiên được. Thế chẳng phải là, vĩnh viễn
không gặp lại nàng sao?
Lần đầu tiên trong đời, A Thanh hối hận vì đã giết người. Không vì sám hối, chỉ bởi sợ không được kề cận nàng nữa.
A Thanh rất đẹp. Hắn biết điều đó, và cũng biết cách lợi dụng nó rất
khéo. Không ai thoát khỏi mê hoặc của hắn. Nhưng mà, mặc kệ hắn giở bao
nhiêu thủ đoạn mị thuật ra, nàng vẫn mãi mãi xem hắn là một đệ đệ bé
nhỏ. Không hơn, không kém.
Khuyên ngăn, mê hoặc, dọa dẫm, phá rối, tất cả hắn đều đã làm hết rồi, nhưng Bạch Tố Trinh vẫn một mực không bỏ tiên đạo.
A Thanh vừa yêu, lại vừa hận nàng. Có một khắc nọ, hắn thực sự muốn giết chết Bạch Tố Trinh.
Giết chết nàng, không còn ai có thể khiến hắn đau lòng, khó chịu như thế nữa.
Nhưng, giết nàng rồi, ai thương yêu che chở hắn đây?
A Thanh do dự.
Phải, A Thanh vốn ích kỷ. Hắn chỉ làm những việc có lợi cho mình. Cho dù là
đối với người hắn thương, hắn cũng tính kế nàng. Hắn rất tỉnh táo, rất
lí trí. Có đôi lúc, hắn ước mình bớt lí trí đi một chút, ngốc nghếch một chút.
Có lẽ, như vậy, nàng sẽ yêu hắn chăng?
... Như đã yêu tên Hứa Tiên khờ khạo đó.
Bạch Tố Trinh đã từ bỏ ước nguyện làm tiên.
A Thanh vui mừng thì ít, oán hận thì nhiều.
Bởi vì, nàng từ bỏ không phải vì hắn, mà vì tên người phàm thối tha họ Hứa kia.
A Thanh tự thấy bản thân bất kể luận về dung mạo, thủ đoạn, hay về tình
cảm đối với Bạch Tố Trinh, đều hơn xa Hứa Tiên. Nhưng mà, hắn mất một
trăm năm, cũng không khiến nàng mảy may động lòng phàm. Hứa Tiên chỉ cần một sớm gặp mặt trên Đoạn kiều, đã làm nàng thất điên bát đảo.
A Thanh cho rằng, hắn thua Hứa Tiên, chẳng qua ở chỗ, Hứa Tiên ngốc nghếch hơn hắn, lương thiện hơn hắn.
Kỳ thực, A Thanh đã lầm. Điểm duy nhất và cũng quan trọng nhất mà hắn thua Hứa Tiên chính là, Hứa Tiên là người, hắn là yêu.
Bạch Tố Trinh khao khát thoát khỏi kiếp yêu tinh. Ban đầu, nàng muốn làm
tiên. Sau đó, Hứa Tiên lại khiến nàng nhận ra thần tiên ở quá cao, quá
lạnh lẽo. Thế nên, nàng chuyển sang muốn làm người. Hứa Tiên là người.
Nói nàng yêu gã, chi bằng nói rằng nàng muốn nhờ gã để làm một con người thực sự.
Thế nhưng, người không phải gỗ đá, yêu tinh cũng vậy.
Kết làm phu thê với Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh dần dần cũng nảy sinh tình
cảm với gã.
Bởi vì có tình, nên mới đau.
Nhược bằng vô tình, làm sao lại khổ?
Đôi khi, A Thanh cũng rất đồng cảm với Bạch Tố Trân. Bạch Tố Trinh đau khổ
vì Hứa Tiên, Tiểu Thanh xé lòng bởi Pháp Hải. Hắn và chàng ta đều giống
nhau, là một kẻ thừa trong câu chuyện không thuộc về họ.
Tình yêu đơn phương vô vọng khiến một Bạch Tố Trân thần tiên lương thiện để tay mình nhuốm máu tanh.
Tình yêu ấy càng hủy hoại A Thanh nhiều hơn. Bởi, hắn vốn không phải người
tốt. Hắn làm người tốt, vì nàng muốn thế. Nếu nàng đã ruồng bỏ hắn, làm
người tốt có ích gì nữa?
Không sai, Pháp Hải là do hắn dẫn dụ đến.
Hắn muốn cho Bạch tỷ tỷ của hắn thấy rõ bộ mặt thật của phàm nhân Hứa Tiên này.
Hứa Tiên phản bội Bạch Tố Trinh. Gã chuốc nàng uống Hùng Hoàng, để nàng
hiện nguyên hình, đau đớn khôn xiết. Sau đó, Hứa Tiên sợ đến chết ngất.
Điều không nằm trong tính toán của A Thanh chính là, Bạch Tố Trinh bất chấp
tất cả, đi trộm linh chi cứu Hứa Tiên. Hắn cùng với Tiểu Thanh đuổi theo nàng, nhưng đã muộn. Linh chi đã trộm, không thể quay đầu.
Hứa Tiên sống lại, chẳng những không cảm kích Bạch Tố Trinh, còn sợ hãi nàng, trốn lên Kim Sơn tự, nương nhờ Pháp Hải.
Chữ tình khiến người mê muội, yêu tinh cũng u mê. Bạch Tố Trinh đến nước
này vẫn nghĩ rằng Hứa Tiên còn yêu nàng, chẳng qua chỉ bị Pháp Hải buông lời chia rẽ mà thôi.
Bạch Tố Trinh dâng nước nhấn chìm Kim Sơn tự. A Thanh cũng đi theo nàng.
Hắn nói:
”Bạch Ất ở đâu, Thanh Hồng ở đó. Ta làm sao bỏ lại tỷ tỷ một mình được?”
Biết rõ đó là sai, biết rõ sẽ làm hại bản thân mình, vẫn không oán không hối.
Hắn lừa dối cả thế gian, chỉ thật tình với nàng.
Tháp Lôi Phong hạ xuống, Bạch Tố Trinh bị trấn trong tháp, ngày đêm chịu đau đớn giày vò để chuộc tội. A Thanh ở bên ngoài, bị Thiên Lôi đánh bảy
bảy bốn mươi chín đạo sét vào người, xem như hình phạt.
Hắn không đủ sức để duy trì hình người nữa, lê thân rắn cháy xém loang lổ máu của mình, từng chút từng chút một, bò lên đỉnh Kim Sơn, đến cạnh Lôi Phong
tháp.
A Thanh áp mặt vào tòa tháp lạnh lẽo, mặc kệ Phật quang chung quanh nó khiến da thịt hắn đau rát như bị xé ra làm trăm mảnh.
Hắn khẽ gọi:
”Bạch tỷ tỷ ...”
Bên trong phảng phất nghe thấy tiếng đáp rất khẽ:
”Tỷ tỷ ở đây ... Đừng sợ ...”
Từ đó về sau, phủ Trấn Giang có thêm một Lôi Phong tháp. Người dân đồn
rằng, trong tháp trấn một bạch xà tinh ngàn năm. Bên dưới chân tháp, một con rắn xanh to lớn cuộn mình quanh tháp, tựa hồ đang canh giữ, hoặc là ... chờ đợi.
Trăm năm trôi qua, khi Tiểu Thanh đã hóa thành
chuỗi ngọc bầu bạn Pháp Hải đi khắp thiên hạ phổ độ chúng sinh, khi Hứa
Tiên đã luân hồi chuyển kiếp mấy đời, con rắn xanh khổng lồ ấy vẫn canh
giữ dưới chân Lôi Phong.
Bạch Ất ở đâu, Thanh Hồng ở đó.
Bạch Tố Trinh vì A Thanh chờ đợi hai trăm năm, A Thanh trả lại cho nàng cả một đời.
Cho đến khi kiệt sức trút hơi thở cuối cùng bên tháp Lôi Phong, hắn vẫn đang đợi chờ.
Đợi một ngày, khi Lôi Phong sụp đổ, Bạch tỷ tỷ sẽ mỉm cười cài lên tóc hắn một chiếc trâm phỉ thúy, dịu dàng nói:
”Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây...”
Gió mưa vẫn trút xuống Lôi Phong tháp.
Trăm năm.
Ngàn năm.
Có một ngày, Lôi Phong rốt cục sụp đổ. Bạch Tố Trinh thoát khỏi tháp, đi
tìm chuyển thế của Hứa Tiên, thoáng thấy bên chân tháp có một bộ xương
rắn khổng lồ. Nàng chẳng biết là đồng loại nào gặp nạn, thương tình đem
chôn cất cạnh tòa tháp đã đổ.
Ngôi mộ không bia, không tên, không người viếng thăm.
Trăm năm.
Ngàn năm.
Thanh Hồng ở đây, Bạch Ất nơi đâu?
Có lẽ đang phu thê trùng phùng, vui vầy ở chốn nào đó.
___________
A Thanh trước lúc chết đi, có một nguyện vọng ...
Nếu tỷ tỷ thích cái vẻ ngốc nghếch của Hứa Tiên, kiếp sau, hắn sẽ hóa thành dáng vẻ giống như gã ...
Nếu có kiếp sau ...
Nếu có kiếp sau ...