Tiểu Bạch thật xấu xa.
Đến khi ta có thể mở mắt dậy lần nữa thì trời đã chạng vạng tối. Rõ ràng
lúc ta lẻn vào phòng hắn thì trời mới hừng sáng thôi, Tiểu Bạch thực tàn ác! ㅠ.ㅠ
Ta chống người ngồi dậy, thấy trên người sạch sẽ thơm
tho, y phục chỉnh tề, chăn bông đắp ngay ngắn. Có lẽ sau khi con rắn
tinh tàn ác kia dày vò ta xong, tự cắn rứt nên hầu hạ ta rất chu đáo.
Hừ! Xem như hắn còn là con rắn có lương tâm.
Ta bò xuống giừơng. Trên chiếc bàn trúc đã bày sẵn một bàn thức ăn thơm lừng, khói bốc nghi ngút.
Thịt!
Có mùi thịt!
Mắt ta lập tức lóe sáng, vội vàng lao tới bên bàn. Chỉ thấy trên đấy có bốn món mặn, ba món xào, hai món canh, hai món tráng miệng, toàn là món
khoái khẩu của bản cô nương! Đùi gà quay, gà ăn mày, gà luộc, gà hấp, gà xào, trứng cuộn rán,... Một bữa tiệc toàn là gà! Ta nuốt nước bọt, lập
tức cảm thấy những hi sinh buổi sáng thật là xứng đáng!
Có thịt không ăn thì không phải là Thanh cô nương ta!
Trong lúc ăn, ta chợt liếc mắt tới món đậu hủ nhồi thịt viên, lại nhìn sang
bát chè đậu hủ ngào đường kia, nhớ tới câu nói khi sáng của Tiểu Bạch,
lập tức không khỏi đỏ mặt, thầm mắng con rắn háo sắc một trăm lần trong
bụng. Trước đây, thấy hắn hôm nào cũng làm món có đậu hủ, ta thắc mắc
hỏi, hắn rất nghiêm túc bảo rằng đậu hủ bổ dưỡng, nghe xong ta còn cảm
kích sự chu đáo của hắn. Hóa ra, “bổ dưỡng” ấy chính là “bổ dưỡng” ở cái chỗ kia kia! Tiểu Bạch sắc xà!
Ta quyết tâm không chạm tới đậu
hủ, xơi gọn mấy món khác. Một lúc sau, ta đã ăn xong cả bàn thức ăn, chỉ còn hai món đậu hủ. Ta thật sự rất đói! Rất rất đói! Thế nên ... Mặc
kệ, ta đưa đũa đến đĩa đậu hủ, nhanh chóng chén sạch. Trong lòng ta tự
an ủi, ăn một chút thôi thì không lớn ra bao nhiêu đâu, cũng không hời
cho con sắc xà kia là bao!
Đến khi ta ăn xong, trời cũng tối
hẳn, lại đổ mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt, ầm ầm như sấm dậy. Ta ợ một cái, có chút sờ sợ. Đa số yêu tinh đều không thể ưa nổi ngài Thiên Lôi.
Được một chốc, ta lại cảm thấy kỳ quái.
Tiểu Bạch đâu rồi?
Mưa càng lúc càng to. Ta nóng ruột vô cùng, nhớ đến buổi sáng nghe tiếng
pháp trượng của hòa thượng, càng không thể yên lòng. Tiểu Bạch vừa hao
tổn đạo hạnh, sức khỏe yếu ớt, nhỡ gặp phải hòa thượng thì thế nào!
Được rồi, bản cô nương ta lúc này đã hoàn toàn quên rằng bản thân vừa bị “Tiểu Bạch yếu ớt” hành hạ ra sao. =_=
Ta vội vàng lao ra ngoài đi tìm Tiểu Bạch. Tử Trúc phong vào đêm mưa thật u ám, tất cả đều là một màu đen bí hiểm, trong màn mưa mịt mùng như thác, thi thoảng có vài ánh sét xẹt ngang chia đôi bầu trời. Ta sợ hãi vô
cùng, tựa hồ cảm thấy bản thân đang bị màn đêm thăm thẳm nuốt chửng.
Trước đây, ta đi đâu cũng có Tiểu Bạch bên cạnh che chở, đây là lần đầu
ta cảm thấy bất an như thế sau cái lúc bị hòa thượng thu yêu bắt vào rọ
mấy trăm năm trước.
Bỗng nhiên, ta nghe tiếng trẻ con khóc ré
lên. Rồi, thanh âm leng keng của cây pháp trượng vọng lại từ xa. Ta
không biết nên đi theo tiếng khóc hay tiếng pháp trượng, lại nghĩ nếu
Tiểu Bạch gặp phải hòa thượng thì nguy rồi, bèn dứt khoát theo tiếng
leng keng rất khẽ mà bay đi.
Ta bay theo đến chỏm núi, chợt nghe một giọng vang lên bên tai:
”A Di Đà Phật, xà yêu, niệm tình ngươi có thiện ý giúp vị phu nhân kia,
bần tăng đã muốn tha mạng cho ngươi, sao còn đuổi theo chịu chết?”
Giọng nói thanh lãnh mà uy nghiêm, lạnh lẽo mà êm tai, khiến ta có chút sợ,
lại có chút tò mò. Ta tiến tới vài bước, chỉ thấy một vạt tăng y trắng
muốt phất phơ đón gió, người trước mắt bình thản đứng bên sườn núi,
khuôn mặt nghiêm nghị mà từ bi, mắt nhắm hờ nhập định, một tay chắp
trước ngực, một tay cầm pháp trượng, quanh thân tỏa ra một loại khí chất thanh lãnh, không nhiễm tục sự.
Ta ngắm y một lúc, cảm thấy rất thú vị. Đầu y làm sao mà có thể bóng loáng như thế chứ? Không biết sờ lên sẽ như nào đây?
Ta hóa thân dưới thành đuôi rắn, nhẹ nhàng trườn tới gần, ý đồ dọa y một
trận cho vui. Nào ngờ bò đến chỗ cách y chừng năm bước chân, đột nhiên y mở mắt, phất tay một cái, ta bị hất ra xa, đuôi đau nhói.
Ta ấm ức xoa xoa đuôi, hóa lại thành chân người, trừng mắt nhe răng với y:
”Hòa thượng thối, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, có cần mạnh tay thế không? Đúng là hòa thượng thô lỗ!”
Hòa thượng quay lại, thấy ta không khỏi nhíu mày:
”Ngươi không phải xà yêu khi nãy?”
Ta bực bội nhe răng:
”Xà yêu tới xà yêu lui, khó nghe quá! Bản cô nương có tên tự đẹp đẽ, gọi ta Tiểu Thanh, còn gọi xà yêu ta sẽ cắn ngươi đấy!”
Hòa thượng bỗng nhiên quay mặt đi, hừ lạnh:
”Xà yêu đúng là xà yêu, xiêm y bất chỉnh, tâm thuật bất chính!”
Này, tên hòa thượng thô lỗ này, y đang mắng ta đấy à! Ta cúi xuống nhìn lại
mình, mới phát hiện xiêm y quả là bị nước mưa làm ướt, dán sát vào
người, chỗ nên thấy đã thấy, mà chỗ không nên thấy cũng mơ hồ ẩn hiện.
Ta cười hì hì, bảo:
”Hòa thượng, ngươi không dám nhìn ta, sợ phạm sắc giới sao?”
Hòa thượng đen mặt, quát:
”Xà yêu vô sỉ, chớ loạn ngôn!”
Ta cũng tức giận, quát lại:
”Hòa thượng thô lỗ, sao ngươi hung dữ với ta!”
Từ bé đến lớn, Tiểu Bạch luôn dịu dàng nhỏ nhẹ với ta, mặc ta đánh mắng
tùy hứng thế nào cũng không dám nói nặng một câu. Có Tiểu Bạch dung
túng, yêu tinh ở năm trăm dặm quanh đây đều đối với ta cung kính lễ
phép, chưa bao giờ ta bị người ta hung dữ quát vào mặt như thế, tự nhiên ấm ức vô cùng. Mà bản cô nương ta chưa khi nào là loại người có thể
nuốt ấm ức vào bụng, trong lúc giận dữ liền vung Thanh Ngọc lăng về phía hòa thượng.
Hòa thượng phất tay, tay áo quấn lấy Thanh Ngọc lăng của ta. Ta cảm thấy như mình bị một lực hút mạnh về phía trước, lại mất đà lao thẳng xuống núi. Trong khi ta cầm chắc lần này sẽ ngã từ Nga My
đỉnh xuống, sợ hãi vô cùng, thì lại thấy hòa thượng dùng tay áo quấn lấy ta. Ta chao đảo ngã vào lòng của y, chỉ thấy nó không thơm thơm, êm ái, mát lạnh như Tiểu Bạch, trái lại cứng ngắc, nhưng tốt ở chỗ ấm áp và
phảng phất đàn hương, khiến người ta vừa ngửi đã thấy tịnh tâm lạ. Ta
đang kinh sợ, thuận thế liền ôm chặt hòa thượng không buông. Lạ là hòa
thượng cũng không đẩy ta ra. Y không đẩy, ta liền mặt dày ôm tiếp.
Chợt, một dải lụa trắng lao tới cắt ngang ta và hòa thượng, ta lập tức buông
hòa thượng, mà hòa thượng cùng lúc đó cũng đẩy ta ra để tránh. Ta bật ra phía sau, rơi vào một vòng tay thoang thoảng hương quen thuộc.
Ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Bạch nhà mình đang mỉm cười dịu dàng đến
độ mắt phượng cũng híp lại thành một đường chỉ. Hắn nhanh chóng khoác
ngoại bào của mình lên người ta để che đi cảnh xuân dưới lớp xiêm y ướt
mem, đoạn vừa đưa tay ôm chặt thắt lưng ta, gật đầu chào hòa thượng,
phong thái thong dong hữu lễ, không bắt bẻ được chỗ nào, giọng êm như
nước chảy, nói:
”Tại hạ Tử Trúc phong Bạch Tố Trân, tạ ân Pháp Hải
đại sư đã cứu giúp xá muội. Xá muội từ nhỏ quen bị tại hạ nuông chiều,
tính tình bướng bỉnh không hiểu chuyện, kính mong đại sư chớ trách.”
Ta tức giận cấu vào hông Tiểu Bạch một cái. Tên Tiểu Bạch này, dám nói xấu ta trước mặt người ngoài!