“Tại hạ Tử Trúc phong Bạch Tố Trân, tạ ân Pháp Hải đại sư đã cứu giúp xá muội. Xá muội từ nhỏ quen bị tại hạ nuông chiều, tính tình bướng bỉnh không hiểu chuyện,
kính mong đại sư chớ trách.”
Ta nghe Tiểu Bạch nói thế, mới biết hóa ra hòa thượng này tên là Pháp Hải.
Pháp Hải ...
Chẳng hiểu tại sao, ta cứ luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Từ sâu
thẳm trong tiềm thức, dường như ta từng đem nó khắc sâu vào lòng mình.
Pháp Hải ...
Hai chữ ấy vang lên từ một thoáng xa xôi nào đó.
Yêu triền miên.
Hận không dứt.
....
”Thanh Xà ta tu luyện năm trăm năm, chưa từng động lòng trước một nam nhân
nào. Pháp Hải ngươi ... chính là người đầu tiên của ta. Nếu ngươi muốn,
ta có thể buông bỏ hết tất cả, tự phế pháp lực, làm một nương tử bình
thường của ngươi, chỉ của một mình ngươi thôi. Chúng ta tìm một vùng non xanh nước biếc, sống cuộc sống an nhàn tự tại, được không Pháp Hải?”
”Hỗn xược! Xà yêu vô tri, đừng thốt lời mê hoặc!”
”Pháp Hải! Tiểu Thanh ta chưa bao giờ nói dối, ta thật sự chưa từng dùng yêu
thuật mê hoặc đối với ngươi! Tại sao ngươi lại cứ luôn không tin? Ngươi
đúng là con lừa ngu ngốc, chỉ biết tự lừa mình dối người, nói toàn những đạo lý dối trá! Ngươi có dám thề độc trước Phật Tổ rằng trong lòng chưa từng mảy may lung lay vì ta không?”
”Ta, Pháp Hải, từ trước đến nay chưa từng, và cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ yêu ngươi, xà yêu.”
”Pháp Hải, ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ca ca của ta nói đúng, Tiểu
Thanh ta có mắt không tròng mới đi yêu ngươi. Ngươi luôn miệng nói yêu
tinh vô tình, vô tri, kỳ thực chính ngươi mới là kẻ vô tình nhất. Tại
sao ngươi chỉ có kim bát để diệt trừ yêu tinh, mà không có trái tim để
khoan dung cảm hóa? Trong đời ta, mỗi một chuyện ta đã làm thì không bao giờ hối hận ... Ngoại trừ việc yêu ngươi ...”
”Tiểu Bạch, Thanh
nhi biết sai rồi, Thanh nhi biết sai rồi ... Năm đó, muội không nên
khăng khăng cãi lời huynh đi yêu Pháp Hải, muội nên tránh xa hắn ta ra,
thật xa, thật xa ... Nhưng mà, bây giờ, không kịp nữa rồi, Thanh nhi đã
không còn đường quay lại nữa rồi ...”
...
Là ai đang không ngừng nói chuyện bên tai ta?
Đừng nói nữa!
Im đi!
Im đi!
Ta tựa vào người Tiểu Bạch, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Tiểu Bạch vội vàng bỏ mặc Pháp Hải, lo lắng đỡ lấy ta, liên tục hỏi:
”Thanh nhi, muội sao rồi? Lên tiếng đi, đừng dọa ca ca!”
Ta ôm đầu, từ khóe mắt ứa ra một chất lỏng ấm nóng. Ta đưa tay lên lau đi, chỉ thấy một màu đỏ chói mắt.
Tiểu Bạch từng nói, yêu tinh không có nước mắt.
Khi đau thương đến cực độ, cái chảy ra từ mắt của chúng ta, chính là máu.
Là huyết lệ.
Tiểu Bạch ôm chặt lấy ta, im lặng không nói.
Ta rúc vào lòng hắn, bật khóc:
”Đầu của ta rất đau... Mắt cũng rất đau ...”
Tiểu Bạch âu yếm đưa tay chạm nhẹ lên trán ta, nói rất khẽ:
”Thanh nhi ngoan, ngủ đi, ngủ một giấc sẽ không đau nữa ...”
Mi mắt ta dần dần nặng nề, cuối cùng lặng lẽ thiếp đi trong lòng hắn.
Trời đất bỗng trở về một màu đen yên tĩnh.
Nơi đó không có Pháp Hải.
Thật tốt quá.
____________
Ta choàng tỉnh dậy.
Đập vào mắt là gian phòng quen thuộc của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thấy ta đã dậy, liền mỉm cười ôn hòa, xoa xoa đầu ta hỏi:
”Dậy rồi à? Sao muội không ngủ thêm một lúc nữa?”
Ta vội hỏi:
”Sao ta lại về đây rồi? Tên hòa thượng ... hòa thượng ...”
Ta bỗng dưng lại không tài nào nhớ nổi tên của hòa thượng. Y gọi là gì nhỉ?
Rõ ràng là ta đi ra ngoài tìm Tiểu Bạch, sau đó đuổi theo hòa thượng tới bên sườn núi. Sau đó nữa ... Sau đó nữa thì thế nào?
Tiểu Bạch nắm lại bàn tay đang vò đầu bứt tóc của ta, khẽ mắng yêu:
”Nha đầu ngốc, vốn đã không đẹp đẽ gì rồi, đừng tự hủy dung nữa.”
Ta tức giận cấu hắn một cái, trừng mắt:
”Ai nói không đẹp! Con hổ tinh ở động Thanh Ba bảo rằng xung quanh năm trăm dặm gần đây không nữ yêu nào đẹp hơn muội đấy!”
Tiểu Bạch nheo mắt:
”Hổ tinh động Thanh Ba sao?”
Ta đánh hơi thấy mùi nguy hiểm đâu đây, lại không biết đến từ đâu, nghĩ
thầm có lẽ trực giác của mình sai rồi, liền quẳng sau đầu, quay về đề
tài chính.
”Ca ca, tên hòa thượng ... gì gì đó, y đâu rồi? Y
không làm hại gì huynh chứ?” Ta lo lắng xem xét một lượt từ trên xuống
dưới người Tiểu Bạch. May thật, không thấy dấu vết bị thương nào.
Tiểu Bạch kinh ngạc:
”Thanh nhi nói hòa thượng nào?”
”Tên hòa thượng chúng ta vừa gặp bên sườn núi ấy!” Kỳ lạ, vẻ mặt của Tiểu Bạch cứ như không biết y vậy.
Tiểu Bạch cười, khẽ nhéo nhéo chóp mũi ta, bảo:
”Thanh nhi chưa tỉnh ngủ phải không? Từ sáng đến giờ muội vẫn nằm trên giừơng này cho ca ca ăn, lấy đâu ra hòa thượng nào chứ?”
Ta lại đưa tay cấu hắn một cái rõ mạnh.
Hừ! Lão xà tinh không biết xấu hổ!
Lại nghĩ đến lời hắn nói, ta nhẹ thở phào một cái. May thật, chỉ là ác mộng.
Thanh Thanh ta luôn sống vô tư, nói chính xác thì là não ngắn, không có sầu
lo gì ngoài ba việc: ăn, ngủ, làm nũng với Tiểu Bạch. Thế nên, trước nay vốn rất ít khi nằm mơ. Không ngờ vừa bị tên Tiểu Bạch này hành hạ một
buổi, lại có giấc mộng kỳ quái như vậy.
Đều tại Tiểu Bạch!
Ta tức giận nhe răng cắn lên tay hắn một cái, lại sợ hắn đau nên không dám cắn mạnh.
Òa òa, tại sao ta lại bi kịch như thế chứ, ngay cả cắn hắn cũng không nỡ là thế nào!!!
Tiểu Bạch bị ta cắn, chẳng những không đau, lại còn bật cười bảo:
”Thanh nhi, đừng cắn, ngứa.”
Òa òa, hắn đang sỉ nhục ta! Có con rắn nào cắn người mà khiến người ta ngứa như ta không kia chứ! ㅠ.ㅠ
Thế là rắn ta lại chui vào trong chăn u buồn rồi.
Tiểu Bạch chọc chọc vào chăn một cái.
”Ta đang u buồn, không được làm phiền!”
Tiểu Bạch chọc chọc vào chăn hai cái.
”Đã bảo ta đang u buồn, không được làm phiền!”
Tiểu Bạch chọc chọc vào chăn ba cái, thở dài:
”Thanh nhi không muốn ăn thịt? Tiếc thật, vi huynh đành đem đi đổ thôi.”
Sau đó ...
Không có sau đó, vì ta đã dùng tốc độ gió cuốn lao xuống giừơng.
Muốn u buồn thì cũng phải ăn mới có sức để u buồn mà! ^.^
Ta nhìn bàn thức ăn, bốn món mặn, ba món xào, hai món canh, hai món tráng
miệng. Hoàn toàn giống với trong giấc mộng của ta! Ta có chút sững
người, nhưng rất nhanh bị mỹ thực quyến rũ. Mặc kệ, ăn trước mới suy
nghĩ tiếp đi!
Ta chỉ ăn một chốc là hết cả bàn ăn, xoa bụng thỏa mãn leo lên giừơng, chuẩn bị u buồn tiếp.
Tiểu Bạch hỏi:
”Thanh nhi no rồi sao?”
Ta ngoan ngoãn gật gật đầu:
”Dạ.”
Tiểu Bạch mỉm cười, khẽ than:
”Nhưng mà ca ca rất đói ...”
Ta có chút áy náy cúi đầu sờ sờ mũi. Dường như khi nãy chỉ có ta ăn, hắn chỉ ngồi nhìn thôi. Ta lí nhí nói:
”Xin lỗi, ta không cố ý ...”
Tiểu Bạch híp mắt phượng:
”Không sao, ca ca ăn Thanh nhi là đủ rồi.”
“...”
Sau đó ...
Không có sau đó, bởi vì ta đã bất hạnh rơi vào miệng con rắn xấu xa này.
Tiểu Bạch lúc này không ôn hòa như buổi sáng, ta bị hắn giày vò lăn qua lăn
lại, không ngừng khóc xin. Tiểu Bạch lại không mềm lòng chút nào.
Đến cuối cùng, trước khi ngất đi, trong mơ mơ màng màng, ta như thấy Tiểu
Bạch ôm siết lấy mình, chặt đến độ tựa hồ muốn dung nhập ta vào cốt tủy
của hắn.
”Thanh nhi là của ta, không ai có thể cướp đi được ...”
Dường như ta nghe thấy tiếng ai đó thì thào bên tai. Giọng nói của hiện tại
đan xen vào giọng nói trong tiềm thức từ xa xăm vọng về.
Mà ta, đã chìm vào bóng tối mịt mù.
Không có hiện tại.
Cũng không có quá khứ.