Xác Ấm

Chương 27: Chương 27




Tôi muốn câu chuyện kết thúc ở đây. Thật tuyệt làm sao nếu tôi có thể biên tập lại cuộc đời của chính mình. Nếu tôi có thể dừng lại ở giữa câu và cất phần còn lại vào một cái tủ ở đâu đó, để đắm mình vào chứng mất trí nhớ và quên hết những gì đã xảy ra, đang xảy ra, và sẽ xảy ra. Nhắm mắt lại và vui vẻ ngủ thiếp đi.

Nhưng không, “R” ạ. Không có ngủ giấc ngủ của những kẻ vô tội. Không dành cho mi. Mi đã quên rồi ư? Có máu vấy trên tay mi. Trên miệng mi. Trên răng mi. Cười lên để chụp ảnh nào.

“Julie,” TÔI NÓI, chuẩn bị tinh thần để thú nhận tội lỗi cuối cùng của mình. “Tôi phải… nói với cô…”

BANG

Những ngọn đèn halogen tần suất cao của Sân vận động bừng lên như mặt trời và nửa đêm biến thành ban ngày. Tôi có thể thấy từng lỗi chân lông trên mặt Julie.

“Cái quái gì thế?” nàng hổn hển quay ngoắt đầu nhìn khắp mọi hướng. Một tiếng còi báo động chói tai phá vỡ hoàn toàn sự im lặng của buổi đêm, và rồi chúng tôi nhìn thấy: màn hình lớn đã được bật lên. Lơ lửng ở khoảng trên của mái vòm để ngỏ như một tấm bảng hạ xuống từ Thiên đàng, màn hình chiếu một đoạn phim hoạt hình thô sơ vẽ một cầu thủ bóng bầu dục đang chạy khỏi một Xác Sống, hai tay vươn ra cố níu kéo. Màn hình lập lòe xen kẽ giữa đoạn phim và một từ mà tôi nghĩ là:

XM PHẠM

“R..” Julie kinh hoàng nói, “anh đã ăn ai đó à?”

Tôi tuyệt vọng nhìn nàng. “Không còn l… không còn lư… không còn lựa chọn,” tôi lắp bắp, mất cả khả năng diễn đạt vì quá hoảng hốt. “Lính gác… ngăn tôi lại. Không… định thế. Không… muốn thế.”

Nàng mím môi, mắt nhìn như xuyên suốt qua tôi, rồi nàng khẽ lắc đầu một cái như muốn rũ bỏ một ý nghĩ và quyết định một điều gì khác. “Được rồi. Thế thì chúng ta nên vào nhà ngay thôi. Chết tiệt, R ạ.”

Chúng tôi chạy vào trong nhà và nàng đóng sập cửa lại. Nora đang đứng trên đầu cầu thang. “Hai người đã đi đâu thế? Ngoài kia có chuyện gì vậy?”

“Xâm phạm an ninh,” Julie nói. “Có Xác Sống trong Sân vận động.”

“Ý cậu là hắn ấy à?”

Sự thất vọng trong câu trả lời của nàng khiến tôi nhói đau. “Vừa đúng vừa không đúng.”

Chúng tôi vội đi vào buồng của Julie và nàng tắt hết đèn. Chúng tôi ngồi trên những đống quần áo bẩn trên sàn, và không ai nói gì một hồi lâu. Chúng tôi cứ ngồi đó lắng nghe mọi âm thanh. Tiếng lính gác chạy và hò hét. Tiếng súng. Hơi thở nặng nhọc của chính chúng tôi.

“Đừng lo,” Julie thì thầm với Nora, nhưng tôi biết lời an ủi ấy dành cho tôi. “Nó sẽ không lan rộng đâu. Tiếng súng ấy chắc có nghĩa là An ninh đã đẩy được chúng đi rồi.”

“Thế chúng ta đã thoát ra chưa?” Nora hỏi. “Liệu R có sao không?”

Julie nhìn tôi. Mặt nàng tối sầm. “Cho dù họ có gán vụ xâm phạm cho một người lên cơn đau tim thì người lính gác kia cũng rõ ràng là không thể tự ăn mình được. An ninh sẽ biết là vẫn còn ít nhất một Xác Sống chạy thoát.”

Nora nhìn theo mắt Julie về phía tôi, và tôi gần như có thể tưởng tượng ra mặt mình đang đỏ bừng lên. “Là anh à?” cô hỏi, cố lấy giọng bình thường.

“Không… cố ý. Định… giết… tôi.”

Cô không nói gì. Mặt cô vô cảm.

Tôi nhìn vào mắt cô, hết lòng mong sao cô cảm nhận được nỗi hận vô bờ của tôi. “Đây là lần cuối cùng,” tôi nói, cố bắt ngôn từ quay trở lại với cái lưỡi ngu ngốc của mình. “Cho dù thế nào đi chăng nữa. Thề có cái mồm trên trời.”

Mấy phút đau đớn trôi qua. Rồi Nora chậm rãi gật đầu và quay sang Julie. “Vậy thì bọn mình phải đưa hắn ra khỏi đây thôi.”

“Khi có xâm phạm là họ đóng tất cả lại. Cổng sẽ bị khóa và canh gác. Họ thậm chí có thể sẽ đóng cả mái vòm lại nếu họ thấy sợ đến mức ấy.”

“Thế bọn mình phải làm thế quái nào bây giờ?”

Julie nhún vai, cử chỉ ấy ở nàng trông thật ảm đạm, thật không phù hợp. Nàng nhìn tôi và nói, “Tớ không biết. Một lần nữa, tớ lại không biết.”

* * *

Julie và Nora ngủ thiếp đi. Họ đã gắng gượng thức suốt mấy tiếng đồng hồ, cố nghĩ ra kế hoạch gì đó để cứu tôi, nhưng rốt cuộc thì họ cũng đành chịu thua cơn buồn ngủ. Tôi nằm trên một đống quần và nhìn lên trần nhà điểm những ngôi sao xanh. Không dễ thế đâu, ngài Lennon. Cho dù ngài cố thử.

Chuyện này giờ nghe thật vớ vẩn, một vẩn bạc mỏng manh giữa một đám mây dông đen sì, nhưng tôi nghĩ là tôi đang bắt đầu học đọc. Khi tôi nhìn lên thiên hà lân tinh kia, những chữ cái trở nên liền mạch, ghép thành các từ. Tôi vẫn chưa biết ghép các từ lại thành câu, nhưng tôi tận hưởng cảm giác thích thú khi những ký hiệu nhỏ kia khớp vào với nhau và bùng nổ như những bong bóng xà phòng đầy âm thanh. Nếu tôi còn gặp lại vợ tôi… thì ít nhất tôi cũng sẽ đọc được biển tên của cô ấy.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Đã quá nửa đêm từ lâu, nhưng bên ngoài vẫn sáng như ban ngày. Đèn halogen phả ánh sáng trắng vào ngôi nhà, len lỏi qua những khe hở giữa mành cửa. Tai tôi dỏng lên lắng nghe từng tiếng động quanh mình. Hơi thở của hai cô gái. Những cựa quậy của họ. Và rồi, đến khoảng bốn giờ sáng, có tiếng chuông điện thoại.

Julie thức giấc, chống khuỷu tay ngồi dậy. Ở một căn phòng đâu đó bên trong nhà, điện thoại lại reo vang. Nàng lật chăn ra và đứng lên. Thật lạ khi nhìn nàng từ góc độ này, vươn cao bên trên tôi thay vì co rúm bên dưới. Giờ tôi mới là người cần được bảo vệ. Một lỗi lầm nhỏ, một vấp váp tức thời trong cái lương tri tôi mới tìm lại được đây - chỉ cần có thế là mọi sự sẽ sụp đổ. Cuộc sống của một con người thật là một trách nhiệm nặng nề biết bao.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo. Julie ra khỏi phòng và tôi theo nàng đi qua căn nhà tối, âm vang. Chúng tôi bước vào một căn buồng nhìn có vẻ là một văn phòng. Có một bàn viết lớn đầy giấy tờ và sơ đồ, và trên tường, vô số các loại điện thoại được gắn vào một phiến đá, mỗi cái một kiểu một nhãn hiệu, mỗi cái thuộc về một thời kỳ khác nhau.

“Họ đã chỉnh lại đường dây điện thoại,” Julie giải thích. “Bây giờ nó hoạt động giống điện đài hơn. Chúng tôi có dây nối trực tiếp đến những điểm quan trọng.”

Mỗi chiếc điện thoại có một biển tên dán bên dưới và địa điểm viết bằng bút dạ lên chỗ trống. Xin chào, tên tôi là:

VƯỜN

BẾP

NHÀ KHO

GA RA

KHO VŨ KHÍ

HÀNH LANG 2

NTĐ GOLDMAN

ĐẤU TRƯỜNG AIG

SVĐ LEHMAN

Vân vân.

Cái điện thoại đang reo, một chiếc kiểu quay số màu xanh cốm phủ đầy bụi, được dán nhãn:

BÊN NGOÀI

Julie nhìn cái điện thoại. Nàng nhìn tôi. “Lạ thật. Đường dây này là của điện thoại từ các vùng bị bỏ hoang bên ngoài. Giờ có bộ đàm rồi nên không ai dùng nó nữa.”

Điện thoại cứ reo hoài, tiếng chuông to, thúc giục. Tôi không thể tin được là Nora lại vẫn ngủ được.

Một cách chậm rãi, Julie nhấc ống nghe lên áp vào tai. “A lô?” Nàng đợi. “Gì cơ? Tôi không hiểu…” Nàng nhíu mày chăm chú. Rồi mắt nàng mở to. “Ồ.” Mắt nàng lại nheo lai. “Anh. Phải, là Julie đây, anh cần…” Nàng đợi. “Được rồi. Vâng, anh ấy ở ngay đây.”

Nàng chìa ống nghe cho tôi. “Điện thoại gọi anh đấy.”

Tôi nhìn cái điện thoại trong tay nàng. “Cái gì cơ?”

“Là bạn anh. Gã béo ở sân bay ấy mà.”

Tôi chộp lấy cái điện thoại. Tôi kề ống nghe vào miệng. Julie lắc đầu và giúp tôi quay ống nghe lại. Tôi thốt ra một tiếng sững sờ, “M?”

Giọng nói trầm trầm của anh lao xao vọng vào tai tôi. “Chào… chàng Tương Tư.”

“Cái gì… Anh đang ở đâu?”

“Trong… thành phố. Không biết… điện thoại… có được không, nhưng phải… thử. Cậu… ổn chứ?”

“Ổn nhưng… mắc kẹt. Sân vận động… bị đóng cửa.”

“Chết tiệt.”

“Có chuyện… gì thế? Ở ngoài ấy.”

Im lặng một hồi lâu. “R này,” anh nói. “Người Chết… vẫn đang đến. Từ sân bay. Các nơi khác. Giờ chúng tôi… đông lắm.”

Tôi im bặt. Cái điện thoại tuột khỏi tai tôi. Julie nhìn tôi vẻ chờ đợi.

“A lô?” âm nói.

“Xin lỗi. Tôi đây.”

“Thế bọn tôi… đến đây rồi. Sao bây giờ? Nên… làm gì?”

Tôi gác ống nghe lên vai và nhìn vô định lên tường. Tôi nhìn đống giấy tờ và sơ đồ trên bàn của Tướng Grigio. Mọi chiến lược của ông đối với tôi đều là vô nghĩa. Tôi không nghi ngờ rằng chúng rất quan trọng - kế hoạch phân phát thức ăn, bản đồ xây dựng, cách chia vũ khí, sách lược chiến đấu. Ông đang cố giữ cho mọi người sống sót, và đó là điều tốt. Đó là nền tảng. nhưng như Julie nói, phải có điều gì đó sâu xa hơn thế. Mặt đất bên dưới nền tảng ấy. Không có mặt đất vững chắc thì tất cả sẽ sụp đổ, liên tục sụp đổ cho dù ông có đặt bao nhiêu gạch đi chăng nữa. Đó là điều tôi quan tâm. Mặt đất bên dưới lớp gạch.

“Có chuyện gì thế?” Julie hỏi. “Hắn nói gì?”

Trong khi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của nàng, tôi lại cảm thấy bụng mình giần giật, nghe thấy giọng nói trẻ trung, háo hức trong đầu mình.

Chuyện đang xảy ra rồi, thây ma ạ. Cái điều mà mi và Julie đã châm ngòi, giờ nó đang chuyển động. Một căn bệnh tốt, một con virus đem đến sự sống! Mi có hiểu không, đồ quái vật ngu ngốc khốn khiếp? Nó đang ở trong mi! Mi phải ra khỏi bốn bức tường này và truyền nó đi khắp nơi!

Tôi hướng cái điện thoại về phía Julie để nàng cũng nghe thấy. Nàng áp lại gần.

“M,” tôi nói.

“Sao.”

“Nói với Julie đi.”

“Cái gì?”

“Nói với Julie… chuyện đang xảy ra.”

Một quãng lặng. “Thay đổi,” anh nói. “Nhiều người chúng tôi… đang thay đổi. Giống R.”

Julie nhìn tôi và tôi gần như cảm thấy tóc sau gáy nàng đang dựng đứng lên. “Không chỉ có anh thôi ư?” nàng hỏi, dịch ra xa cái điện thoại. “Chuyện… sống lại ấy?” Giọng nàng nhỏ bặt, rụt rè, như một cô bé thò đầu ra khỏi hầm tránh bom sau bao nhiêu năm sống trong bóng tối. Nó gần như run lên vì niềm hy vọng được nén chặt. “Anh định nói là bệnh dịch đang tự khỏi?”

Tôi gật đầu. “Chúng tôi đang… sửa mọi thứ.”

“Nhưng bằng cách nào?”

“Không biết. Nhưng chúng tôi phải… làm thêm. Ngoài kia… chỗ âm ấy. ‘Bên ngoài’.”

Vẻ háo hức của nàng nguội dần, đanh lại. “Tức là chúng ta phải ra đi.”

Tôi gật đầu.

“Cả hai chúng ta ư?”

“Cả hai,” giọng của âm vẳng đến qua ống nghe như một bà mẹ đang nghe lỏm. “Julie là… một phần trong đó.”

Nàng nghi ngờ nhìn tôi. “Anh muốn tôi. Một cô gái loài người gầy còm. Ra ngoài kia giữa hoang vu với một đàn Xác Sống?”

Tôi gật đầu.

“Anh có hiểu là nghe chuyện đó điên đến mức nào không?”

Tôi gật.

Nàng im lặng một lát, nhìn xuống sàn. “Anh có thật sự nghĩ là anh sẽ bảo vệ được tôi không?” nàng hỏi tôi. “Ở ngoài kia, với bọn họ ấy?”

Sự thành thực không chữa nổi của tôi khiến tôi ngần ngừ, và Julie nhíu mày.

“Có,” âm trả lời hộ tôi, vẻ bực dọc. “Cậu ấy có thể. Và tôi sẽ… giúp.”

Tôi vội gật đầu. “M sẽ giúp. Những người khác… sẽ giúp. Hơn nữa,” tôi nói thêm với một nụ cười tủm tỉm, “cô có thể… tự bảo vệ mình.”

Nàng thờ ơ nhún vai. “Tôi biết. Tôi chỉ muốn nghe xem anh sẽ nói gì.”

“Vậy là cô sẽ…?”

“Tôi sẽ đi với anh.”

“Cô… chắc chứ?”

Mắt nàng xa xăm nhưng đanh thép. “Tôi đã phải chôn cái váy không người của mẹ tôi. Tôi đã đợi điều này từ lâu lắm rồi.”

Tôi gật đầu. Tôi hít một hơi thật sâu.

“Vấn đề duy nhất trong kế hoạch của anh,” nàng nói tiếp, “đó là hình như anh đã quên mất anh vừa ăn ai đó tối qua, và chỗ này sẽ bị đóng kín cho đến khi họ tìm ra anh và giết anh.”

“Chúng tôi… tấn công nhé?” âm hỏi. “Cứu… cậu ra?”

Tôi đặt điện thoại lên tai, siết chặt ống nghe. “Không,” tôi bảo anh.

“Có… quân đội rồi. Trận chiến… đâu?”

“Không biết. Không ở đây. Đây là… con người.”

“Thế nào?”

Tôi nhìn Julie. Nàng nhìn xuống sàn và miết tay lên trán.

“Đợi đã,” tôi bảo M.

“Đợi á?”

“Thêm chút nữa. chúng tôi sẽ… nghĩ ra cách.”

“Trước khi… họ giết cậu?”

“Hy vọng thế.”

Một quãng im lặng kéo dài, đầy hồ nghi. Rồi, “Nhanh lên.”

* * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.