Sườn núi phía sau cầm kiếm sơn trang có tòa Mẫu Đơn
Viên, năm đó trang chủ cầm kiếm sơn trang sinh được ái nữ, vì thế ở ngày lễ nữ nhân này liền quyên tiền để xây dựng Mẫu Đơn viên này, thay ái nữ ở nhân gian kết lương duyên.
Đoàn người của Tiểu Lượt vào Mẫu Đơn viên, tận mắt nhìn thấy vườn hoa muôn hồng nghìn tía, làm cho nữ nhân tâm tư lay động.
Mọi người ở đây ai cũng dạo dọc theo hướng đông, nhưng Tiểu Lượt nhìn thấy
con đường mòn ở hướng tây, lại cảm giác như có người ở cuối đường chờ
nàng.
“Tiểu Lượt, đệ theo chân bọn ta, đừng để lạc nha.” Phù Dung thấy Tiểu Lượt chưa từng qua nơi này, quay đầu lại dặn dò.
“A, được...” – Tiểu Lượt theo hướng đông, được vài bước, nhịn được liếc mắt nhìn hướng con đường mòn lúc nãy, hai chân tự chủ đến con đường mòn
phía tây ấy.
Cuối đường mòn là Tương tư lâm, giữa rừng lý là tòa
Tương tư đình, Thiên Du nhìn vào trong rừng, dường như còn thấy được đôi thiếu nam, thiếu nữ cười hi ha đuổi bắt nhau xung quanh cây tương tư
kia.
khỏi tịch mịch ngâm: “Tương tư nan biểu, mộng hồn vô cư, duy hữu quy lai thị …..”
Đọc đến đây, Thiên Du bị tiếng bước chân của Tiểu Lượt làm giật mình, xoay
người, bỗng nhìn thấy đứng ngoài đình, tâm kịch liệt chấn động, kích
động gọi “Xảo muội muội…”
Tiểu Lượt hoảng sợ: vì sao râu đại ca lại ở trong này? Xảo muội muội là ai?
“Xảo muội muội, huynh biết hôm nay muội đến đây.” – Thiên Du bước nhanh ra khỏi đình, đem Tiểu Lượt ôm mạnh vào lòng.
Tiểu Lượt bị Thiên Du ôm vào lòng, cảm thấy hít thở thông, muốn đẩy ra,
nhưng càng ôm chặt, làm cho cả người nàng muốn động đậy cũng được.
“Xảo muội muội, tha thứ cho huynh, thời điểm nhà muội gặp nạn, huynh ở Thiên Sơn học nghệ, cha mẹ sợ huynh khổ sở nên giấu cho huynh biết, cho đến
ba năm trước đây huynh xuống núi mới biết được chuyện này. Khi huynh
nghe có người muội còn sống, trong lòng huynh cao hứng, nhưng huynh lại
thể biết muội ở đâu, huynh tìm muội suốt ba năm nay, ông trời phụ lòng
người mà, hôm nay huynh cũng có thể gặp được muội! Xảo muội muội, huynh
vui.”
Râu đại ca gì vậy? Tiểu Lượt run run : “Ta… ta phải Xảo muội muội, ngươi nhận sai người rồi…”
“Nàng là xảo muội muội của ta, ta tuyệt đối nhận sai người! Chúng ta từ liền
chơi đùa cùng nhau, sớm chiều ỏ chung chỗ, ta sớm đem tất cả những gì
của muội in trong lòng, cả đời này quên.”
Nguyên lai râu đại ca
có thanh mai trúc mã là xảo muội muội, Tiểu Lượt nghe xong đau lòng,
ngực đau như nghẹn lại, thầm nghĩ thoát khỏi ôm ấp của , khóc hồi.
“Vị đại hiệp này, tấm lòng si tình của huynh làm cho người ta cảm động,
nhưng huynh nhận nhầm người rồi, ta phải là xảo muội muội của huynh!” –
Tiểu Lượt cũng cần râu đại ca ôm nàng mà nghĩ đến khác, cố giằng mạnh ra khỏi vòng tay , nhưng hai tay Thiên Du lại ôm nàng càng nhanh, vì thế
nàng căm tức “Mời huynh buông ra! Nếu để cho người ta nhìn thấy, đời này ai dám lấy ta nữa…”
“Xảo muội muội, chúng ta có đính ước, ta cưới muội.”
Nguyên lai xảo muội muội kia là thê tử chưa quá môn của râu đại ca.
Tiểu Lượt đẩy đẩy ngực , sinh khí “Này! Ngươi mau thả ta ra, nếu ta la lên rằng ngươi phi lễ ta.”
“Xảo muội muội, Ta là Du ca ca, muội nhận ra ta sao?” – Thiên Du kinh ngạc hỏi.
“Huynh để đống râu mặt, cho dù có biết ta cũng nhận ra được.” – Tiểu Lượt bực tức .
“Đúng rồi, ta để râu, muội đương nhiên nhìn ra được. xảo muội muội, trong ba
năm này ta như du hồn, khắp nơi tìm muội, chỉ vì tìm muội ta thề với
trời, nếu gặp lại được muội ta cạo râu. Ông trời còn thương ta, cuối
cùng cũng để ta gặp được muội.” xong khóe mắt còn xuất nước mắt.
“Huynh khóc….” –Tiểu Lượt nâng tay lau nước mắt của Thiên Du.
“Nam nhân dù có đau đến đâu đều dễ dàng rơi lệ, chỉ có khi xúc động mới có
thể chảy xuống giọt hoan hỉ lệ. Xảo muội muội, là huynh cao hứng.” –
Thiên Du nâng mặt Tiểu Lượt lên, thâm tình “Muội trưởng thành, bộ dáng
càng thêm xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời, cái mũi đáng , miệng nhắn đáng
….” – Vừa Thiên Du vừa nhàng mơn trớn vuốt mắt nàng, mũi, cuối cùng dừng ở cánh môi hồng khẽ run, cúi người hôn xuống. (*oh first kiss*)
Trong chớp mắt khi bốn cánh môi giao nhau, Tiểu Lượt toàn thân chấn động,
thẹn thùng vội vàng nhắm mắt lại, nhưng tim vần đập thình thịch ngừng,
hai chân nàng vô lực cũng sắp đứng vững được nữa, hai tay vội vàng ôm
lấy Thiên Du.
Cái hôn này là cả ngàn ngày tương tư, Thiên Du hôn triền miên, hận thể cứ như vậy cùng nhau thiên trường địa cửu, hề chia lìa.
Tiểu Lượt hoảng hốt bị cuốn theo, ấm áp đến say mê, hi vọng thời gian dừng
tại phút giây này. Nguyên lai cảm giác nam nhân và nữ nhân hôn nhau lại
ngọt ngào như vậy, làm cho người ta bất ngờ…
Nàng cùng Thiên Du hôn nhau – Tiểu Lượt giật mình tỉnh lại, vội vàng đẩy Thiên Du ra.
“Xảo muội muội….”
“Ta phải xảo muội muội, ta là…. “ – Tiểu Lượt vội vàng im lặng. “Ta phải , nếu các tỷ tỷ tìm thấy ta lo lắng.”
“Ta cho muội !” – Thiên Du vội vàng giữ chặt nàng.
“Chính là…..ta phải là người huynh muốn tìm.”
Đột nhiên bóng đen xuất sau Tương tư lâm.
“Là ai?” – Thiên Du quát tiếng, xoay người bay vào rừng tìm hiểu.
Tiểu Lượt thừa cơ né tránh, chạy như bay qua con đường mòn, trở lại bên
trong đám người, thấy Phù Dung lo lắng nhìn xung quanh, liền hướng nàng
tới.
“Tiểu Lượt, đệ chạy tới nơi nào? Lúc xuất môn phải qua là
phải theo sát chúng ta sao, kết quả đệ lại chạy loạn, hại chúng ta tìm
thấy đệ, lo lắng.”
“ xin lỗi!” – Tiểu Lượt ngập ngừng .
Phù Dung cảm thấy Tiểu Lượt bình thường, liếc mắt đánh giá nàng cái, phát
hai má nàng ửng đỏ, so với hoa mẫu đơn trong vườn còn đỏ hơn.
“Làm sao mặt hồng như vậy? Có phải phát sốt hay ?” – Phù Dung tiến đến muốn
đưa tay sờ trán nàng, nàng lùi từng bước, né tránh tay của Phù Dung.
“Đệ sao. Phải… là do thân quần áo này làm đệ khó chịu. Phù Dung tỷ tỷ, đệ muốn về trước, cùng các tỷ vào Quan miếu.”
“Cũng tốt, xe ngựa của chúng ta thuê ở cửa tây, trước đệ kêu xe phu đưa đệ trở về, rồi quay lại rước chúng ta.”
“Đệ biết.” – Tiểu Lượt về cửa tây, lên xe ngựa, xe chạy lắc lư, lắc lư, giống lòng nàng lúc này.
Tiểu lượt vỗ về cánh môi, có cảm giác đó còn lưu lại hơi thở của râu đại ca, khóe miệng khỏi cong lên ý cười.
Nhưng tâm của nàng rất nhanh trùng xuống, tình cảm này cũng phải là dành cho nàng.