Xảo muội muội vì sao nhận ? Hay là do tưởng niệm quá sâu nên hôm đó sinh ra ảo giác, nhận sai người?
có khả năng! Ngày đó hôn nàng ở Tương tư lâm chứng minh đó phải là ảo giác, xảo muội muội trở về, nhưng vì sao nàng nhận ?
Thiên Du nằm giường suy nghĩ mãi thông, liền ngồi mạnh dậy, quyết đinh tìm Phù Dung nương hỏi xem rốt cục đêm của mười năm trước cầm kiếm sơn trang xảy ra chuyện gì?
Khi màng đêm buông xuống, Thiên Du tiến vào vọng xuân lâu tìm Phù Dung.
Tiến vào vọng xuân lâu lúc, Thiên Du thấy các nương ở đây cùng khách nhân vây quanh bên ngoài gian sương phòng xem náo nhiệt, lại hành lang gấp khúc hỏi Phù Dung đứng dựa vào đó.
“Phù Dung mương, xảy ra chuyện gì?”
“Lại có tên chỉ đích danh muốn tìm Tiểu Lượt, Hoa di nương xằng bậy, nơi này là nơi trăng hoa, tới đây tìm nương mà lại muốn tìm tên tiểu tử, nên muốn tất cả các nương ra cho chọn, nhưng chỉ tìm Tiểu Lượt.”
“Có phải Tiểu Lượt gây chuyện ở bên ngoài, người ta tìm tới cửa rồi hay ?”
“Ai biết.” – Phù Dung nhún nhún vai, : “Bộ dáng của Tiểu Lượt làm ca ca , tỷ tỷ đau, ta sớm cho đừng có chuyện gì liền đông đung đưa, tây lung lay như vậy, nếu ngày nào đó đem tới vận đào hoa, giờ bị ta trúng rồi, trận này có tới hai nam nhân tiến vọng xuân lâu tìm Tiểu Lượt, lúc trước là người đầy râu là huynh, nay lại có thêm gã mặt đen.”
“Phù Dung nương, ta hôm nay là đến tìm ngươi.” – Thiên Du .
Phù Dung quyến rũ cười “Tìm ta nghe xướng khúc?”
“Nghe khúc, uống rượu, trò chuyện.”
“Đây là vinh hạnh của Phù Dung, muốn nghe khúc phải đến đình Vân trai, ở đó có người hầu, tạp vụ lại, có thể im lặng nghe khúc. Đại hiệp xin theo ta.”
Khi Thiên Du cùng Phù Dung vừa qua, vừa vặn nam tử trong phòng cũng xông ra, người này là Thạch Lỗi ngày hôm đó. Trước đó vài ngày gặp Tiểu Lượt, nhiều lần tìm hiểu, liền biết Tiểu Lượt là người của Vọng xuân lâu, liền quyết định tối nay vọng xuân lâu tìm Tiểu Lượt hỏi thắc mắc của mình, nhưng nghĩ gặp tình huống này.
Tình hình còn chưa biết , Thạch Lỗi muốn đánh rắn động cỏ, vì thế muốn uống vài ly rượu, bỏ thỏi bạc liền .
Khi Thạch Lỗi ra sương phòng, Thiên Du nhịn được liếc nhìn vài cái, thấy bộ dáng lưng hùm vai gấu, khi lộ ra uy vũ, lại vững vàng, là người võ công cao cường.
Thiên Du trong lòng ngầm cả kinh, Tiểu Lượt vì sao gặp phải loại người này?
Phù Dung dẫn Thiên Du đến đình Vân trai, tiểu trai là đình tạ lịch tao nhã, bốn phía có trồng lục trúc, ngẫu nhiên có gió xuyên qua rừng trúc còn có thể phát ra thanh xào xạt, nghe rất êm tai.
“ nghĩ tới vọng xuân lâu cũng có nơi yên tĩnh như vậy.” – Thiên Du khen ngợi ,
“Chỗ này bình thường dùng để tiếp khách quý.” – Phù Dung với Tiểu Hoa “ phân phó nữ đầu bếp làm vài món ăn , sau đó lại chổ Hoa di nương lấy vò rượu hoa điêu lâu năm, ta muốn đãi khách quý.”
Tiểu Hoa đến chỗ Hoa di nương lấy rượu truyền lời của Phù Dung, sau đó đến nhà bếp phân phó nữ đầu bếp làm vài món điểm tâm ngon miệng; nếu có lệnh bài này nữ đầu bếp cũng mặc kệ ai kêu cũng làm, muốn ăn tự mình vào phòng bếp mà làm.
lát sau, Tiểu Hoa bưng mâm đồ ăn thơm ngào ngạt từ phòng bếp bước ra, Tiểu Lượt núp trong bóng tối bỗng nhảy ra, dọa Tiểu Hoa nhảy dựng lên.
“Tiểu Lượt, huynh muốn dọa chết người a!” – Tiểu Hoa khiển trách.
“ làm chuyện gì sai, ban đêm sợ người hù dọa”
“Người làm sai là huynh ? biết là ai đêm nay trốn tránh dám ra?”
Tiểu Lượt cười ỉu xìu “Tiểu Hoa ta hỏi muội, tên mặt đen đó chưa?”
“Nhìn huynh bị dọa kìa, tên mặt đen đó sớm rồi. Tiểu Lượt, huynh làm sao có thể biết người đáng sợ vậy nha?”
“Ta cũng đâu có biết ” – Tiểu Lượt nghe tên mặt đen đó khỏi liền thoải mái ít, liền thấy trong tay nàng cầm mấy món điểm tâm ngon miệng liền hỏi “Đêm nay có khách quý sao?”
Khi , Tiểu Lượt còn thuận tay bốc miếng đậu hũ bỏ vào miệng.
“ được ăn vụn” – Tiểu Hoa lấy tay gõ Tiểu Lượt cái “Đây là rượu cùng thức ăn Phù Dung nương phân phó để tiếp đãi râu đại hiệp.”
“Râu đại ca đến đây?” – Tiểu Lượt vui mừng chạy .
Trong đình Vân trai truyền ra tiếng thở dài trầm thấp.
“Phù Dung nương, nương khi quan phủ điều tra có ai còn sống sao? ” – Thiên Du hỏi lại lần nữa. “Thế nương có thấy ai trốn hay ?”
“Khi đó sắc trời quá tối, ta cái gì cũng nhìn thấy, bất quá nghe quan phủ , tìm xung quanh cũng thấy thi thể con của chủ nhân sơn trang, cho nên mọi người đều đoán nàng là là người duy nhất còn sống sót, cũng là mấu chốt phá án duy nhất. nhưng mấy năm gần đây mọi người đều tìm ra nàng, mọi người cũng dần quên chuyện thảm án năm xưa, xin lỗi râu đại hiệp, chuyện cũ ta cũng chỉ biết có vậy thôi, hy vọng là hữu ích đối với huynh.”
“Phù Dung nương, như vậy cũng đủ rồi.” – Thiên Du cầm ly rượu tong tay uống cạn, Phù Dung lại tiếp tục rót.
“Râu đại hiệp, có lẽ ta nên nhiều chuyện, nhưng ta hiếu kì, huynh đối với chuyện của cầm kiếm sơn trang quan tâm quá mức.”
“Này…..”
Tiểu Lượt thở gấp, hỗn hễn chạy vào “Râu đại ca, huynh có nghĩa khí, huynh đến, cũng gọi ta tiếng.”
“Tiểu Lượt, nếu mỗi nam nhân vào vọng xuân lâu đều tìm đệ vậy vọng xuân lâu cần nương như chúng ta để làm gì?” – Phù Dung liếc mắt nhìn Tiểu Lượt “Cứ như vậy, ta cho người tìm nam nhân mặt đen kia về cho đệ.”
“Đừng, đừng…” – Tiểu Lượt sợ hãi lắc lắc tay “Phù Dung tỷ tỷ, tỷ cũng đừng làm đệ sợ, đệ chịu nỗi buổi tối bị dọa đến hai lần.”
xong, Tiểu Lượt ngồi xuống bên cạnh Thiên Du, cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn.
“Ăn ngon! Râu đại ca, nếu mỗi ngày huynh đều đến vọng xuân lâu, vậy đệ mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn riêng đặc biệt rồi”
“Tiểu tử, đệ hưu vượn cái gì, đệ cho rằng đây là nơi nào? Nơi này là chốn tiêu vàng bạc, cho dù là gia tài muôn vạn cũng đủ để tiêu đâu.” – Phù Dung
“Bất quá cũng chỉ là bửa cơm thôi mà! Đệ hỏi Hoa di nương, chính là nể mặt mũi của Tiểu Lượt giảm giá cho Râu đại ca được hay ?” – Tiểu Lượt
“Đệ cho là bộ dáng của đệ đẹp sao.” – Phù Dung chọc chọc đầu của Tiểu Lượt “Tiểu Lượt, đệ tới đây sợ Dung bà ngoại vui sao?”
“Đệ cùng râu đại ca chuyện lát lại trở về, thần biết quỷ hay, bà ngoại biết.”
Tiểu Lượt thấy cái ly trước mặt Thiên Du trống , liền rót rượu cho .
“Tiểu Lượt, đệ muốn cướp chén cơm của ta sao?” – Phù Dung giễu cợt .
“Phù Dung tỷ, đệ cùng râu đại ca là nâng cốc hàn huyên, nhưng đệ vừa uống say, đành phải châm rượu để thay thế, Phù Dung tỷ, tỷ thành toàn cho đệ .” Tiểu Lượt thuận miệng .
“Haiz, đều là cái cớ của đệ.” – Phù Dung nhàng .
Tiểu Lượt nhìn chằm chằm Thiên Du chớp mắt, nhìn nhìn, trong đầu liền nhớ đến nụ hôn ở Tương tư lâm, mặt lại nóng lên.
“ mặt ta có gì sao?” – Thiên Du hỏi.
“ … có.” – Tiểu Lượt ổn định tinh thần, ra vẻ thoải mái : “Đệ suy nghĩ tuy rằng mặt râu đại ca bị râu che lấp, nhưng mà đệ dám khẳng định râu đại ca nhất định là nam nhân phóng khoáng đa tình.”
Thiên Du cúi đầu cười vài tiếng “Dựa vào cái gì có thể khẳng định như vậy?”
“Phù Dung tỷ tỷ từng qua, nam nhân biết thương vợ mình, cho dù là Phan An cũng thể sánh bằng. Đệ nghĩ râu đại ca vì muội muội dấu mà để râu, cho nên huynh so với Phan An còn tuấn hơn.”
Thiên Du chấn động, nghi ngờ hỏi “Tiểu Lượt, vì sao đệ biết chuyện này?”
Tiểu Lượt vội vàng che miệng, trong lòng thầm nghĩ xong, cũng tại cái miệng làm hại.
“Đệ….đệ dựa vào ánh mắt của huynh nhìn ra a! con người ta, đẹp nhất, tinh khiết nhất là ánh mắt, mà ánh mắt râu đại ca ôn nhu, lại sáng ngời, cho nên đệ suy đoán nhất định là râu đại ca có người mình thương lòng, mới có thể có ánh mắt ôn nhu đó. Hơn nữa đệ xem sách đều viết như vậy, tiểu thư si tình nhớ người của mình, nên để cho nam tử khác nhìn thấy mặt vì thế mang khăn che mặt để bảo toàn trinh tiết, nhưng nam tử lại thể mang khăn che, nên đành phải để râu a.”
Phù Dung phì cười “Đoạn đầu có thể đúng , nhưng phần sau chính là bừa đấy. Râu đại hiệp, chỉ có Tiểu Lượt nghĩ thế, trong lòng ta cũng suy đoán như vậy”
Thiên Du muốn tình cảm của mình bị đem ra bàn tán, liền hỏi “Tiểu Lượt, có phải đệ ở bên ngoài đắc tội với ai rồi ?”
“ có a! Đệ luôn luôn ở bên ngoài giúp mọi người làm việc tốt, nhân duyên tốt vô cùng, sao có thể đắc tội với người khác chứ?”
“Vậy đêm nay nam nhân kia tìm đến vọng xuân lâu là có chuyện gì xảy ra?” – Thiên Du hỏi
“Đệ cũng muốn biết chuyện gì xảy ra a!” – Tiểu Lượt ủy khuất
“Cẩn thận chút! Người nọ cũng phải là dạng người bình thường” – Thiên Du nhắc nhở.
Tiểu Lượt chỉ cần nghĩ đến cảm giác tên nam tử mặt đen kia chỉ cần khoát tay lên vai nàng, nàng liền thể động đậy, lòng liền run sợ.
“Có huynh ở đây, đệ sợ” – Mắt Tiểu Lượt sáng lên chờ mong nhìn Thiên Du “Râu đại ca, huynh bảo vệ đệ, để đệ bị tổn thương có phải hay ?”
Thiên Du giật mình chút, biết trả lời như thế nào.
“Tiểu Lượt, đệ chuyện tựa như nương, đệ có thấy xấu hổ a?” – Phù Dung giễu cợt .
Tiểu Lượt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, che dấu “Có rượu nhưng có nhạc chưa tận hứng, Phù Dung tỷ, tỷ hát khúc giúp vui .”
“Tốt!” – Phù Dung ôm tỳ bà “Râu đại hiệp, huynh muốn nghe khúc gì?”
Thiên Du còn chưa trả lời, Tiểu Lượt liền cướp lời trước “Xướng Lý Thanh Chiếu từ ” (từ: cũng gọi là ‘trường đoản cú’ loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc).
Phù Dung gãy gãy đàn hai ba cái, nhàng đứng lên, theo thanh ai oán chầm chậm đến tình sầu muộn, sau lúc chỉnh sửa dây đàn, uyển chuyển cất giọng hát “Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu. Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu. . . . . ”
Thiên Du nghe, lại nhớ tới bộ dáng xảo muội muội cũng hát khúc Lý Thanh Chiếu này, trong đầu lên giọng hát và bộ dạng đáng ngày đó; lại nghĩ tới sau nụ hôn ở Tương tư lâm hôm đó, lại mất dạng, vì thế trong lòng phiền muộn uống liên tục ly lại ly rượu ngừng.
“Râu đại ca, đừng uống như vậy, say chết người đấy.” – Tiểu Lượt khuyên nhủ.
“Đừng quản ta.” Rượu là tương tư độc, đem tâm tư đau khổ kia đục khoét vỡ nát, như vậy cũng còn bị tra tấn vậy nữa, say ngã nhưng miệng vẫn thầm “Xảo muội muội…xảo muội muội của ta.”
“Phù Dung tỷ tỷ, râu đại ca say.” – Tiểu Lượt lung lay Thiên Du, hô “Râu đại ca, huynh thể ngủ trong này, râu đại ca, huynh đứng lên, tỉnh, tỉnh nha.”
“Tiểu Lượt, đừng kêu nữa, đêm nay để ngủ ở phòng ta ” – Phù Dung .
“ thể” – Tiểu Lượt thốt ra.
“Vì sao thể?” – phù Dung khó hiểu nhìn nàng.
“Bởi vì….” – Tiểu Lượt cũng biết phải ra vì sao, chỉ cảm thấy ngực níu chặt, rất thoải mái.
“Dù sao huynh ấy cũng thể ngủ ở phòng tỷ, hay là ta đem huynh ấy về thuyền ngủ.”
“Người to như vậy, làm sao đệ có thể đem lên thuyền.”
“Đệ….”
Phù Dung liếc nhìn Tiểu Lượt cái “Tiểu Lượt, đệ ghen a?”
“Đệ có a.” – Tiểu Lượt đỏ mặt
“Yên tâm , say thành cái dạng này, cũng thể làm được chuyện gì, mau giúp tỷ dìu về phòng tỷ .”
“Ách,” hai người cố gắng đỡ Thiên Du vào phòng Phù Dung, đặt ở nhuyễn tháp, Tiểu Lượt còn giúp đắp chăn, nhìn chăm chú vào mặt Thiên Du ngủ say.
“Tiểu Lượt, đệ mau trở về, cẩn thận Dung bà ngoại tìm thấy đệ.” – Phù Dung nhắc nhở .
“Ân” – Tiểu Lượt lên tiếng nhưng chân vẫn động đậy.
“Đừng chỉ dùng miệng trả lời, chân cũng bước a, đệ mau về , đừng ở trong này chướng mắt ta.” – Phù Dung đem Tiểu Lượt đẩy ra khỏi cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại.
Tiểu Lượt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ bên trong nam quả nữ, lòng của nàng liền đau, như vỡ nát ra.
Cho đến khi đèn trong phòng bị thổi tắt, nàng mới ảm đạm rời .