Phạm Tích Nhân cùng Dư Kỵ và Lục Đông Quân đuổi theo Trần Kha Nghị ra ngoài, cứ tưởng Trần Kha Nghị đi đâu xa nhưng không ngờ cậu ấy đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Cả ba toát mồ hôi hột nhìn Trần Kha Nghị nét mặt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào bên trong căn phòng. Bình thường Trần Kha Nghị là người điềm tĩnh nhất đám, chuyện gì cũng suy xét cẩn thận. Không lý nào chỉ vì tiếng ồn làm khó chịu mà chạy sang phòng người ta mắng vốn được.
Đây hoàn toàn không phải tác phong của cậu ấy. Dư Kỵ khoa trương dụi khóe mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Phạm Tích Nhân thấy tình hình không ổn, vỗ vai Trần Kha Nghị một cái, thông qua khoảng trống ghé đầu vào bên trong nghe ngóng.
Trong căn phòng, đứng gần cửa ra vào nhất là một cô gái đang say rượu, miệng nói không ngừng, hai má phiếm hồng đang nhìn Trần Kha Nghị cười hì hì. Rồi chỉ tay vào cậu ấy nói: “Thầy Trần, không phải thầy Trần, nhưng mà là thầy Trần mà...”
Lẽ nào họ quen nhau? Nhưng gọi bằng thầy Trần chắc là sinh viên đi. Thì cũng không phải quan hệ gì thân thiết. Phạm Tích Nhân bỏ qua đối tượng thứ nhất tiếp tục quan sát.
Một cô gái nữa đang đứng gần đó, tay chân lóng ngóng, muốn tiến lên đỡ cô gái say rượu kia nhưng lại không dám. Cứ chần chừ tại chỗ.
Còn người cuối cùng đang quay mặt vào trong tường, ánh sáng lờ mờ không thấy rõ khuôn mặt. Cô ấy lùi từng bước nhỏ tiếng lại gần cô gái thứ hai nói nhỏ cái gì đó. Nhưng nhất quyết không quay lại. Phạm Tích Nhân cố gắng thông qua ánh sáng lờ mờ cố nhìn nhưng vẫn không thể nào thấy được khuôn mặt cô gái kia. Càng nhìn không được càng khiến con người ta trở nên tò mò, dường như Phạm Tích Nhân nhìn về phía cô gái đó không chớp mắt. Chỉ thấy cô gái thứ hai sau khi nghe xong càng khẩn trương, tay đan chặt lại nhìn ra phía cửa nghiên cứu. Rồi nuốt nước bọt gật đầu một cái thật mạnh.
Xem ra mấy cô gái này đang tính toán gì đó.
Tại sao bầu không khí này lại kỳ lạ như vậy? Cho dù có qua mắng vốn cũng đâu đáng sợ như người bọn họ gặp không phải là người mà là ma.
Bộ dạng của bốn người đàn ông không làm người ta si mê thì thôi đâu cần phải hoảng hốt vậy không?
Trong khi Phạm Tích Nhân bận phân tích vấn đề thì thân ảnh trong góc tối đột ngột quay lại. Phạm Tích Nhân hết há miệng sửng sốt rồi lại bày ra bộ mặt muốn giết người, khóe môi giật giật vài cái, bây giờ biểu cảm của anh cũng tương đối giống Trần Kha Nghị. Vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Phạm Tích Nhân nghiến răng chỉ tay nói: “Lê Hoàng Anh Thu cô chết chắc!”
Chính xác người có thể làm cho Phạm Tích Nhân trải qua nhiều khung bậc cảm xúc như vậy chỉ có một người làm được đó chính là Anh Thu.
Sau bao nhiêu ngày cất công tìm kiếm, lục tung mọi ngóc ngách vẫn không thấy. Vậy mà hôm nay lại có thể gặp một cách tình cờ như vậy. Đúng là ông trời cũng chịu không nổi cho nên mới giúp anh.
...
Lúc thầy Trần mở cửa bước vào, Anh Thu đã cảm thấy không xong rồi. Vô cùng lo lắng cho Kỳ Vân đang nói xấu thầy Trần bị bắt quả tang tại trận. Cô tìm cớ kéo Kỳ Vân cùng Đan Linh đi về. Nhưng không ngờ chỉ mới vừa thu dọn túi xách, cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, mà người đứng ở đó lại là Phạm Tích Nhân. Thảo nào cả ngày hôm nay Anh Thu luôn có cảm giác bồn chồn trong lòng, ban đầu gặp thầy Trần cô cho rằng vì cô lo cho Kỳ Vân nên mới có biểu hiện như vậy, không ngờ đây chính là biểu cảm chẳng lành cho chính bản thân cô.
Hôm nay không xui xẻo đến mức này chứ?
May mắn Anh Thu đứng ở góc khuất, khi phát hiện ra Phạm Tích Nhân cô lập tức xoay lưng lại, lợi dụng bóng tối che mình. Hai tay nắm chặt túi xách, cắn môi, trong đầu không ngừng suy nghĩ kế sách. May mắn anh ta vẫn đứng im ở cửa không tiến vào trong phòng, nói như vậy là vẫn chưa nhìn thấy cô nên mới chưa có hành động gì quá khích.
Hôm đó lúc ra khỏi khách sạn, Anh Thu chỉ có một ý nghĩ duy nhất không muốn gặp lại Phạm Tích Nhân nữa. Rõ ràng đó chỉ là sự cố nhưng không hiểu sao cô rất sợ, chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Nói chung lúc đó nội tâm rất rối, vô cùng mâu thuẫn. Một bên cô cố trấn an mình rằng không có chuyện gì hết, phải tỏ ra bình thường. Bên còn lại lại bảo Anh Thu nhất định phải trốn đi, đi thật xa đừng để anh ta tìm ra.
Rốt cuộc Anh Thu chọn cách chạy trốn hiện tại.
Cô không biết Phạm Tích Nhân sẽ có suy nghĩ như thế nào? Sẽ vờ như không có gì xảy ra hay rất để ý muốn tìm cô tính sổ như những lần trước. Cô vừa mới thoát khỏi tình cảnh đó, cuộc sống yên bình vừa trở lại, cho nên cô không muốn mạo hiểm để rồi rất có khả năng bị Phạm Tích Nhân bám dính không ngừng.
Nghĩ thôi đã thấy không ổn. Bởi vì Phạm Tích Nhân tính tình thất thường, cô không thể suy đoán anh ta sẽ có hành động gì hay không.
Chung cư nơi cô ở Phạm Tích Nhân đã biết, trong sơ yếu lý lịch lại có đầy đủ thông tin liên lạc như trường đại học A, quê ở thành phố V... Cho nên những nơi đó liền trở nên nguy hiểm. Anh Thu về đến nhà gấp gáp thu dọn quần áo, còn một con đường cuối cùng là chạy đến tìm anh trai.
Đến khi ngồi tàu hoả hàng giờ liền, gặp Khả Uy đã là buổi tối hôm sau. Anh Thu không dám mua vé máy bay, vì thời gian gấp vé sẽ rất mắc, trong túi cô cũng không còn bao nhiêu tiền. Lại đang chạy trốn nhất định phải tiết kiệm tối đa.
Anh Thu cả người mệt mỏi, tóc tay bù xù đứng trước mặt Khả Uy doạ anh ấy sợ hết hồn. Cô cười gượng một cái bịa đại một lý do vừa mới thực tập xong muốn đi du lịch, nghỉ ngơi vài tháng mới tìm việc làm. Muốn thưởng thức cảnh đẹp cho nên chọn cách đi tàu, tuy hơi lâu nhưng bù lại có thể ngắm được cảnh vật bên đường. Mà lý do quan trọng hơn là tự dưng lại nhớ anh trai cho nên mơi chạy đến đây.
Khả Uy ban đầu cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng không nghi ngờ gì liền bảo Anh Thu ở chơi bao lâu cũng được, nếu muốn có thể theo anh vào công ty đi làm luôn. Anh Thu mừng còn không kịp, tiền của cô tích góp không được bao nhiêu, lần này đi xa không đủ chi tiêu. Bây giờ có anh trai không tốn chi phí ăn ở, có thêm việc làm càng tốt, đợi một khoảng thời gian yên ắng trở lại cô sẽ trở về.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Anh Thu thả lỏng không ít. Sau mấy ngày du ngoạn thưởng thức cảnh đẹp ở thành phố W cô cùng theo Khả Uy vào công ty học việc. Thời gian trôi qua cô cũng dần quên chuyện xảy ra. Chỉ là do cô nghĩ nhiều nên mới sợ hãi vậy thôi.
Kỳ Vân làm lễ tốt nghiệp, chị ấy dặn dò nhất định cô phải đến. Thật ra cô hơi e ngại việc trở về, cô nghĩ không sao nhưng chưa chắc đã vậy. Đấu tranh mấy ngày cô tự tìm động lực cho mình. Gặp thì gặp thôi, cô cũng đâu phải phóng hoả giết người việc gì phải sợ. Vậy là cô mặt dày xin anh trai tiền vé máy bay để về cho nhanh.
Gặp Kỳ Vân rồi mới thấy chị ấy thật sự không ổn một chút nào. Đoạn tình cảm chị ấy mong chờ sẽ có kết thúc viên mãn không ngờ lại đặt dấu chấm hết ngay ngày tốt nghiệp. Anh Thu bận an ủi chị họ, đến tối lại cùng Kỳ Vân và Đan Linh đi giải sầu. Phải nói chính cô và Đan Linh là người tiếp động lực cho Kỳ Vân theo đuổi giáo sư Trần, cho nên chị ấy thất bại trong lòng cô rất áy náy. Phải chi hồi đó đừng cho Kỳ Vân xem hình thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Quay lại hiện tại. Anh Thu âm thầm phân tích. Ở đây chỉ có một lối thoát duy nhất đó là cửa chính. Nhưng lại bị thầy Trần và Phạm Tích Nhân chắn ngang. Nếu muốn đi, chỉ còn cách xông ra thật nhanh, một bước tốc chiến tốc thắng. Mà để làm được điều này không phải dễ.
Anh Thu ghé sát vào tay Đan Linh nói vài ba câu tỏ ý Kỳ Vân cứ giao cho thầy Trần, hiện tại tình hình không ổn cho nên thân ai nấy lo.
Sắp xếp xong xuôi, Anh Thu hít một hơi lấy hết dũng khí quay mặt lại. Cô cố ý không nhìn Phạm Tích Nhân mà hướng đến Trần Kha Nghị nói: “Kỳ Vân say rồi, thầy Trần đừng nghe chị ấy nói nhảm, nhờ thầy chăm sóc chị ấy thật tốt!” Cô gửi gắm Kỳ Vân cho thầy Trần, nói đỡ cho chị ấy mấy câu. Mong là thầy Trần sẽ thông cảm mà bỏ qua. Chuyện này để Kỳ Vân và thầy Trần trực tiếp đối mặt giải quyết có khi lại tốt. Tâm tư chất chứa trong lòng nói ra hết vậy.
Mà mục đích quan trọng hơn là Anh Thu muốn nhân cơ hội này phân tán sự chú ý của Phạm Tích Nhân. Bây giờ cô mới liếc mắt nhìn tới anh ta, cười một cái nói: “Thật trùng hợp!”
Tranh thủ lúc Phạm Tích Nhân chưa kịp phản ứng, Anh Thu lấy đà chạy thật nhanh, lách ra người Phạm Tích Nhân chạy ra ngoài. May mắn không bị giữ tay hay níu chân lại.
Chiêu ba sáu kế chạy là thượng sách khi áp dụng với Phạm Tích Nhân luôn đúng trong mọi trường hợp.
Thành công!
Phạm Tích Nhân đúng là đứng hình vài giây, không ngờ cô gái này còn có thể xem như không có chuyện gì, rất tự nhiên nở một nụ cười thật tươi, vẫy tay chào hỏi anh nữa. Nhưng chưa được bao lâu lại như một luồng gió thần tốc xông ra, rồi chạy mất tăm.
Thật là nhanh! Nhanh đến mức không kịp đề phòng.
Nhưng rất tiếc, sau vài lần để cho Anh Thu chạy trốn trước mắt mình, Phạm Tích Nhân đã sớm rút ra được bài học xương máu, phải luôn cảnh giác bởi cô nàng này luôn làm người ta ứng phó không kịp. Cho nên lần này, anh nâng cao tinh thần, mặc dù có hơi chủ quan rằng đã chắn trước cửa Anh Thu sẽ không thể nào qua mặt anh. Nhưng cô lại dám liều mình xông ra.
Không sao! Rất nhanh Phạm Tích Nhân cũng xoay người chạy theo hướng Anh Thu đi khỏi.
Để xem lần này cô chạy đâu cho thoát!