Trước khi đi đến phòng họp, Phạm Tích Nhân ghé qua phòng làm việc của Trần Kha Nghị. Ít nhất anh cũng phải hỏi rõ tình hình. Nhưng chuyện này xem ra còn nghiêm trọng hơn so với suy đoán của anh.
Thứ nhất Thịnh Phát đặt mười lô hàng để giao cho các đối tác của họ, hơn nữa là bán lẻ ở trung tâm thiết bị điện tử. Họ đã thay toàn bộ hệ thống camera ở công ty, tuy mới vừa lắp đặt nhưng việc thay mới lại rất khó khăn, chưa kể hoạt động của công ty phải dừng lại tránh kẻ gian lợi dụng sơ hở ăn cắp thông tin quan trọng.
Thứ hai năm lô hàng đã sản xuất, chi phí bỏ ra cũng không ít. Tuy số tiền này Phạm Tích Nhân vẫn có khả năng tự bỏ ra bù lỗ nhưng đó không phải là điều quan trọng.
Cái quan trọng nhất là Thịnh Phát sẽ nhân cơ hội này làm khó dễ, còn uy tín của công ty sẽ theo đó mà tụt dốc không phanh. Sắp tới AHS có dự án kết hợp cùng công ty FK của Phạm Thị, Không thể để chuyện này làm ảnh hưởng được.
Tiếng xấu đồn xa, chỉ cần một đồn mười, mười đồn trăm, nói đến đây cũng hiểu hậu quả như thế nào nếu không quản trị tốt.
Trần Kha Nghị cũng không nhiều lời, chỉ bảo Phạm Tích Nhân tập trung cùng giải quyết ổn thỏa chuyện này, còn lý do vì sao Phạm Tích Nhân lơ là như vậy thì cứ để xong hết rồi nói.
Cuộc họp căng thẳng diễn ra hàng giờ liền. Đến việc tranh thủ uống một ngụm nước cũng không có. Phía bên Thịnh Phát bắt ép phải giao đúng hạn, nếu không sẽ đem chuyện này lên toà nói chuyện.
Việc nghiên cứu sửa lại lỗi của thiết bị do Phạm Tích Nhân đảm nhiệm, còn Trần Kha Nghị lo việc thương lượng với Thịnh Phát kéo dài thời gian, mà mục đích cuối cùng là giảm thiểu thiệt hại, thỏa thuận hợp lý nhất cho bên đó im miệng.
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ công ty luôn trong trạng thái căng thẳng. Tăng ca ngày đêm, tất nhiên Trần Kha Nghị và Phạm Tích Nhân cũng không ngoại lệ. Ăn ngủ luôn tại công ty. Buổi sáng Trần Kha Nghị cũng các phòng ban lên kế hoạch ứng phó, đến tối lại phụ Phạm Tích Nhân nghiên cứu sản phẩm.
Nói chung không có phút giây nào được thả lỏng.
Rất may Phạm Tích Nhân lấy công chuộc tội, trong thời gian ngắn đã sửa lỗi xong, còn nâng cấp thêm tính năng mới một cách hoàn hảo. Tiếp theo ngày đêm ở công xưởng giám sát việc sản xuất cho kịp tiến độ.
Bên Thịnh Phát nhất quyết muốn được miễn phí mười lô hàng thêm nữa là đền bù hợp đồng. Nhưng Trần Kha Nghị đâu dễ dàng cho họ đạt được ý đồ. Lợi dụng người gặp khó khăn cũng phải có chừng mực. Hơn nữa người bọn họ lợi dụng chính là công ty AHS. Đúng là “múa rìu qua mắt thợ“. Lại dám không xem anh ra gì. Cho dù đối phương có đem chuyện này đồn khắp nơi anh cũng sẽ có cách giải quyết, bởi anh chính là Trần Kha Nghị chưa bao giờ thất bại.
Vì Phạm Tích Nhân thành công nâng cấp sản phẩm, lại thêm Trần Kha Nghị khôn ngoan đàm phán, Thịnh Phát nhìn camera mới tính năng vượt trội, cũng không còn gì để nói. Để lỡ cơ hội được phân phối độc quyền sản phẩm này đối với công ty họ chỉ có hại mà thôi. Một chút tiền đền bù cũng không thể nào so sánh được với lợi nhuận của sản phẩm này đem lại.
Cuối cùng Thịnh Phát chấp nhận bỏ qua, chỉ cần giao hàng đúng như hợp đồng trước đó là được.
Mọi chuyện sau bao ngày đổ mồ hôi sôi nước mắt cũng được giải quyết trong êm đềm. Thành công dẹp bỏ tin đồn, các công ty trong giới càng thêm nể phục AHS.
Nhưng trong lúc làm việc, Phạm Tích Nhân nhận ra Trần Kha Nghị cũng đang không ổn. Làm việc bán sống bán chết, không cần mạng nữa. Nói như vậy so với anh tâm trạng cậu ấy kém hơn gấp nhiều lần. Nhất định đang có chuyện riêng khó giải quyết.
Trần Kha Nghị cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, nhưng cậu ấy có thể phân biệt rõ ràng đâu là chuyện riêng, đâu là chuyện công. Còn anh lại để anh hưởng đến công việc. May mắn là chuyện này có thể giải quyết nếu không, không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn gây thiệt hại nghiêm trọng cho công ty.
Trần Kha Nghị cậu ấy làm được, hà cớ gì Phạm Tích Nhân anh lại không làm được? Phạm Tích Nhân tự chế diễu bản thân mình. Điên cuồng cái gì chứ? Không vui cái gì chứ? Cái tính nóng nảy này phải kiềm chế lại. Anh Thu sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện mà thôi. Chuyện anh cần làm ngay bây giờ là chỉnh đốn bản thân.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Phạm Tích Nhân nghĩ thông suốt, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười thường ngày. Không ai nhận ra anh có gì bất thường, chỉ có anh biết trong lòng đang rất xao động.
Cửa phòng Trần Kha Nghị bị đẩy ra, Phạm Tích Nhân bày bộ mặt hớn hở, tươi cười chạy đến gần Trần Kha Nghị quơ điện thoại lên trước mặt: “Dư Kỵ nói ngày mai cậu ấy sẽ về.”
Đáp lại Phạm Tích Nhân là vẻ mặt hời hợt của Trần Kha Nghị. Anh cũng giơ điện thoại ra trước mặt: “Tớ cũng nhận được tin nhắn.” Sau đó liếc Phạm Tích Nhân đầy khinh thường. Tin nhắn ở trong Group, không chỉ anh nhận được mà cả Lục Đông Quân cũng thấy.
Phạm Tích Nhân làm như chỉ mình cậu ấy nhận được tin nhắn không bằng.
“Này! Tích Nhân khuyên cậu một câu, cố quá sẽ quá cố đó!” Đừng tưởng anh không biết cậu ấy đang có vấn đề gì.
“Cậu tự lo cho bản thân mình trước đi.” Phạm Tích Nhân cũng không thua kém hung hăng nhìn Trần Kha Nghị.
Trần Kha Nghị nhếch môi. Chỉ một câu duy nhất, bọn họ là bạn không cần nói cũng biết đối phương đang buồn hay vui.
Là Phạm Tích Nhân lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang trầm lắng lúc này: “Hay là tối nay tớ đến nhà cậu rồi ngày mai cùng đi đến sân bay.” Nói rồi anh tiến đến gần khoác vai Trần Kha Nghị.
“Không được.” Tuy thật sự không vui nhưng cũng chưa đến mức cần Phạm Tích Nhân đến nhà an ủi tâm hồn.
Phạm Tích Nhân như đứa trẻ bị hắc hủi, nét mặt trùng xuống, đau lòng thở dài.
“Ngày mai tớ có việc ở trường, tầm hai giờ chiều đến trường đón tớ đi cùng là được.” Ngày mai là ngày Kỳ Vân kết thúc kỳ thực tập, Trần Kha Nghị không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc ấy. Có điều anh biết ngày mai sẽ chỉ có ưu thương cùng đau buồn mà thôi.
...
Dư Kỵ về Phạm Tích Nhân là người bận rộn nhất. Sắp xếp lịch trình, lên kế hoạch sẽ đi đâu, sau đó đích thân đi rước Lục Đông Quân, tiếp theo là Trần Kha Nghị rồi chạy đến sân bay thành phố Z đón anh em chí cốt.
Nhìn Phạm Tích Nhân rất ra dáng quản gia.
Sân bay thành phố Z là nơi lúc nào cũng đông người qua lại. Ba người đàn ông tuy đã cố gắng mặc đồ bình thường nhất nhưng bề ngoài vẫn rất thu hút, hấp dẫn chết người. Bởi vậy vẫn không ngăn được ánh mắt lén lút nhìn trộm của mấy cô gái gần đó. Đúng là phiền phức!
Phạm Tích Nhân đã tính rất kỹ, bọn họ đi cùng nhau nhất định sẽ làm thiên hạ đại loạn, cho nên cố tình phối đồ cho cả ba thật giản dị, còn đeo kính râm che nữa khuôn mặt, không ngờ vẫn không thể che đi vẻ đẹp trai sáng ngời. Anh thở dài ngao ngán, lần sau sẽ hoá trang kỹ hơn một chút nữa. Tránh cho tâm hồn thiếu nữ si mê không lối thoát.
Thật vất vả mới đợi được Dư Kỵ, Phạm Tích Nhân lập tức kéo ba người lên xe, tránh xa nơi hỗn loạn này.
Chạy một hồi, cuối cùng Dư Kỵ chọn đi đến Sera ôn lại kỷ niệm cũ. Năm cấp ba bọn họ thường xuyên trốn học sau đó tập làm người lớn tìm đến Sera để uống rượu. Chỉ sợ đến mấy quán Bar nổi tiếng gia đình sẽ nhanh chóng tra ra tung tích. Cho nên Sera là điểm đến lý tưởng. Dễ đang trà trộm vào khó bị phát hiện.
Sera là dạng một nhà hàng nhỏ kiểu bình dân, tồn tại từ khá lâu. Nhớ hồi trước chỉ là một quán nhỏ lụp sụp, bây giờ đã khang trang hơn rất nhiều, mặt bằng cũng được mở rộng ra.Khách tới đây đa phần là người bình thường nhưng rất đông.
Sera phục vụ đồ ăn kèm các loại bia rượu. Nơi đây có những bàn ăn kiểu tập thể, có các dạng phòng riêng kiểu Nhật san sát nhau, bên ngoài là cửa kéo dán giấy. Ngoài ra còn có vài phòng Vip, không lớn lắm nhưng được cái cách âm rất tốt. Tuy nhiên vì cả bốn người đến không đặt bàn trước nên phòng Vip tạm thời hết. Giải pháp cuối cùng là phòng ăn kiểu Nhật. So với ngồi với đám người xô bồ ngoài kia thì phòng kiểu Nhật vẫn là tốt nhất.
Anh em lâu ngày gặp nhau có rất nhiều chuyện để nói, càng uống càng hăng say, Dư Kỵ nói không ngừng, liên tục điều tra tình hình của từng người. Ánh mắt Dư Kỵ như camera phóng đại quan sát từng biểu hiện của ba người. Cuối cùng anh kết luận không chỉ Trần Kha Nghị, Lục Đông Quân, Phạm Tích Nhân mà ngay cả anh cũng đang có chuyện không ổn.
Tuy là phòng riêng nhưng cũng chỉ là vách ngăn cách với bên ngoài, còn các phòng kế nhau chỉ cần nói lớn tiếng một chút là ở phòng ngay bên cạnh có thể nghe rõ ràng đối phương nói gì.
Bọn họ đã cố tình chọn phòng cuối cùng nhưng cũng không thoát được cảnh phòng kế bên ồn ào quá mức, âm thanh có thể nghe rõ mồn một.
Rõ ràng đây là quán nhậu mà phòng bên cạnh lại còn mở nhạc sàn. Nếu muốn thì bỏ tiền đi Bar đi chứ. Phạm Tích Nhân hừ lạnh.
Tiếng nhạc vừa dứt, Phạm Tích Nhân thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Lỗ tai cũng được yên tĩnh không ít. Nhưng chẳng bao lâu lại truyền đến tiếng nói chuyện lớn tiếng, nghe giọng điệu này là đang trách móc hờn dỗi ai đó. Lùng bùng hết cả lỗ tai. Còn khó chịu hơn nghe tiếng nhạc.
Nhất định hôm nay ra ngoài không chọn giờ hoàng đạo mới như vậy. Cách tốt nhất để dời sự chú ý là làm một chuyện khác. Phạm Tích Nhân rót đầy bia cho mọi người rồi nâng cốc.
“Nào trăm phần trăm.”
Trần Kha Nghị ngồi cạnh duy trì trạng thái bất động. Phạm Tích Nhân nhíu mày quay sang vỗ vào người Trần Kha Nghị: “Này cậu thất thần cái gì đó?”
Trần Kha Nghị lúc này mới bắt đầu nâng cốc của mình lên, chạm vào ly mọi người. Rồi thu tay về, ngửa cổ một hơi uống cạn hết bia.
“Ầm!” Trần Kha Nghị đột ngột đặt mạnh cốc bia xuống mặt bàn, sau đó không nói không rằng đứng dậy, vẻ mặt âm trầm xông nhanh ra ngoài.
Phạm Tích Nhân trao đổi ánh mắt với Dư Kỵ và Lục Đông Quân, hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Có chuyện gì không đúng sao? Rõ ràng vẫn đang rất tốt đẹp. Cùng lắm Dư Kỵ có nói mấy lời đùa giỡn, nhưng không đến nổi làm Trần Kha Nghị tức giận.
Rốt cuộc là chuyện gì? Cả ba đồng loạt đứng dậy đuổi theo Trần Kha Nghị.