Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 21: Chương 21: Ngày đầu tiên




Kế hoạch tỏ tình của Kỳ Vân dành cho giáo sư Trần thất bại rồi. Mới đây chị ấy còn mong chờ, vui vẻ như vậy mà... Đáng tiếc! Giáo sư Trần đúng là không biết quý trọng người con gái như Kỳ Vân. Nhất định sau này sẽ hối hận cho mà xem. Cô rất chờ mong đến lúc đó xe vẻ mặt của Giáo sư Trần sẽ là hình dạng gì!

Kỳ Vân vô đau khổ, nhìn chỉ ấy thương tâm mà cô cũng khó chịu theo. Kỳ Vân rủ cô, Khả Uy, Gia Kiệt đi hát Karaoke uống bia, sẵn tiện anh em tụ họp. Một buổi tối buông xoả phiền não, hát rồi uống,uống rồi lại hát đến tận khuya kết quả là không còn biết trời trăng mây đất gì nữa, đầu đau như búa bổ.

Ngủ một giấc tỉnh dậy đầu vẫn còn đau, Anh Thu vào tắm để giảm bớt mùi rượu. Ra ngoài cô lấy điện thoại ra kiểm tra.

Ba cuộc gọi nhỡ từ điện thoại bàn.

Một tin nhắn mới.

“Gửi Lê Hoàng Anh Thu!

Chúng tôi vui mừng thông báo bạn đã xuất sắc vượt qua vòng tuyển chọn trở thành thực tập của công ty chúng tôi. Rất mong bạn có mặt đúng 09 giờ ngày XX/XX/XXXX để hoàn thành thủ tục và dự lễ chào mừng thực tập sinh.

Mong nhận được phản hồi sớm từ bạn!”

Anh Thu dụi mắt, hôm qua bận rộn cả ngày không có thời gian kiểm tra điện thoại, mà cũng chẳng có gì đáng xem. Sáng nay ngủ li bì nhạc chuông dù có lớn vẫn không lọt vào lỗ tai. Mà ngày ghi trong tin nhắn, Anh Thu lẩm nhẩm tính toán không phải hôm nay sao? Tại sao lại đúng lúc quá vậy?

Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ hơn rồi, giờ đi đến còn kịp không? Nhưng mà công ty này cô rất thích nha, là một công ty lớn, đào tạo chuyên nghiệp, nếu có kinh nghiệm làm việc ở đó, sau này xin việc ở đâu cũng không thành vấn đề.

Anh Thu cuống cuồng, mở tủ tìm quần áo, đồ công sở cô mới mua rõ ràng treo ở đây mà, sao lại không thấy. Lục tung tủ quần áo lên mới tìm ra, cô vội mặc vào. Cũng may không bị nhăng nếu không tốn thêm thời gian ủi lại, tiếp theo cô chải tóc cho bớt rối, xoã luôn cho nhanh, xem như tác phong tạm ổn, cũng không kịp trang điểm, bôi một chút son, vội ra khỏi nhà. Khoang đã, quên túi xách, còn giày cao gót của cô đâu? Mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Vất vả lắm cô mới bắt được Taxi đi đến trước cửa công ty. Sau khi hỏi địa điểm là tầng năm, Anh Thu chạy về phía thang máy. Cô nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn chưa đến năm phút là đến chín giờ. Thang máy lúc này lại chật kín người. Ben ngoài còn cả một hàng dài đang chờ tới lượt.

Tại sao lại đông quá vậy, đợi đến lượt nhất định sẽ trễ mất. Ngày đầu tiên bị đánh giá thấp sẽ không tốt. Anh Thu nhìn ngó xung quanh. Phía đối diện không phải còn một cái thang máy hay sao? Tại sao không dồn qua đây bớt, rộng rãi như vậy mà. Sắp trễ giờ, Anh Thu cũng không tiện lo chuyện bao đồng, cô nhấn thang bước vào, trong ánh mắt ngỡ ngàng của rất nhiều người.

Có gì lạ đâu chứ?

Bên trong thang máy là mặt kính, Anh Thu thong thả chỉnh sửa lại kiểu tóc, vào đến hội trường không nhanh không chậm vừa kịp lúc, cô tìm chỗ trống ngồi xuống. Ngoài cô, còn chín người, bốn nam, năm nữ thêm cô nữa là sáu người nữ.

Mà quản lý bộ phận cũng đã lên bục phát biểu.

“Chào mừng các bạn đến với công ty AHS!

Lời đầu tiên xin chúc mừng các bạn đã trở thành thành viên của chương trình thực tập sinh tiềm năng...

Sau khi kết thúc kỳ thực tập, công ty sẽ xem xét giành cơ hội cho một người xuất sắc nhất trở thành nhân viên chính thức mà không cần qua một kỳ xét tuyển nào. Đây là cơ hội rất lớn, mong các bạn có thể nổ lực hết mình...

Chúc các bạn sẽ hoàn thành tốt kỳ thực tập và rút ra được nhiều kinh nghiệm...

Nếu ai có thắc mắc xin phát biểu, nếu không chúng ta tiến hành ký hợp đồng lao động.”

Sau khi phát biểu xong một tràn vỗ tay thật lớn vang lên, ai nấy đều phấn khích quyết tâm trở thành người xuất sắc nhất giành lấy cơ hội trở thành nhân viên chính thức. Phải nói đãi ngộ cho nhân viên chính thức ở AHS rất tốt, thường xuyên được tăng lương, trợ cấp nhà xe cho quản lý là chuyện bình thường.

...

Phạm Tích Nhân đến công ty, anh đi vào thang máy. Lập tức nhíu mày một cái, có mùi nước hoa thoang thoảng, tuy rất thơm nhưng không phải là của anh, Trần Kha Nghị lại càng không.

Đây là thang máy chuyên dụng lại có người dám tuỳ tiện sử dụng. Gan rất lớn!

“Là ai vào thang máy của tôi.”

Nhân viên lễ tân run run, chuyện này bị Phó tổng phát hiện thật rồi. Nhưng cô không dám nói thật. Nếu cô nói ra chắc chắn sẽ bị Phó tổng trách không làm tròn trách nhiệm, có người đi vào cũng không biết ngăn cản.

Thang máy chuyên dụng này là dành riêng cho Tổng giám đốc Trần Kha Nghị và Phó tổng Phạm Tích Nhân. Nhân viên không được phép sử dụng. Tuy nhiên Tổng giám đốc không thường xuyên đến công ty, ở đây cũng rất ít người thấy được mặt Tổng giám đốc ngoại trừ những người làm việc lâu năm hay ban lãnh đạo cấp cao. Vì vậy thang máy này hiển nhiên trở thành vật chiếm dụng riêng của Phó tổng. Lần trước có nhân viên nữ len lút muốn thử cảm giác được đứng chung thang máy với Phó tổng, chỉ là ảo tửng đi vào thang máy một mình liền bị đuổi việc. Thật đáng tiếc cho cô gái ban nảy, chắc kết quả cũng tương tự vậy thôi. Chỉ là cô ấy sau khi hỏi xong, vội đi mất, đi nhanh quá cô không kịp nhắc nhở.

“Xin lỗi Phó tổng, vừa rồi đông người không kiểm soát hết. Lập tức điều tra ạ!” Vẻ mặt Phó tổng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Cho cô năm phút, lập tức gửi đoạn CCTV đến cho tôi.”

Dưới áp lực đè nặng, rất nhanh, trên màn hình máy tính của Phạm Tích Nhân có một đoạn CCTV được gửi đến.

Một bóng dáng quen thuộc đang thở gấp dựa vào một góc, sau đó dùng soi gương chỉnh lại tóc, còn dặm lại màu son, cười một cái rồi bước ra. Chính là Anh Thu.

Hay lắm, tự đến nộp mạng, lại dám tuỳ tiện dùng thang máy của anh.

“Điều tra danh tính của người đó xong chưa?”

“Dạ cô ấy tên Lê Hoàng Anh Thu, là thực tập sinh vừa đến công ty chúng ta, đang tham dự buổi chào mừng ở tầng năm.”

Phạm Tích Nhân nhếch môi, sải bước đến tầng năm.

Quản lý chủ trì buổi lễ, hợp đồng cũng đã thu xong, đang định kết thúc, nhận được tin Phó tổng đến vô cùng bất ngờ: “Xin các bạn tập trung, sau đây Phó tổng giám đốc sẽ có đôi lời phát biểu.”

“Bộp Bộp Bộp!” Lại tiếp tục vang lên tiếng vỗ tay. Anh Thu theo bản năng cũng ra sức vỗ theo. Nhưng đầu đã gục xuống, cô vẫn còn rất buồn ngủ, canh giải rượu cũng chưa kịp uống lại phải ngồi đây nghe cái gì giới thiệu công ty, phòng ban, rồi lại thành tích cứ như ru ngủ.

Sức gây mê rất lớn!

Thấy bóng dáng Anh Thu phía dưới khán đài, Phạm Tích Nhân liền thấy vui vẻ, tinh thần phấn chấn hẵn lên: “Xin chào! Hình như tôi thấy vẫn còn một số bạn đang còn buồn ngủ thì phải?”

Anh Thu bị nói trúng tim đen, giật mình, nâng cao tinh thần ngồi thẳng dậy. Nhưng ánh mắt vẫn còn mơ màng.

“Tôi là Phạm Tích Nhân Phó tổng giám đốc AHS, chào mừng các bạn gia nhập công ty.”

Ban ngày ban mặt vẫn còn nằm mơ thấy Phạm Tích Nhân, còn mơ thấy anh ta trở thành Phó tổng AHS mới ghê chứ. Nhưng giọng nói này, còn cả tiếng vỗ tay không thể là giả được. Anh Thu lấy tay dụi mắt thật mạnh, nhìn lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tác dụng còn nhanh hơn cả canh giải rượu.

Không phải là Phạm Tích Nhân kia sao? Lần trước đi xem mắt có ghi thông tin anh ta là Phó tổng công ty điện tử, nhưng cũng không nói rõ là công ty nào. Không ngờ lại là AHS. Cô phải làm sao đây? Nếu phát hiện ra sớm, không! chỉ cần năm phút trước là tốt rồi, khi đó cô vẫn chưa ký tên trong hợp đồng, bây giờ hối hận không kịp. Đã cam kết hoàn thành đúng ba tháng thực tập, nếu huỷ bỏ giữa chừng phải đền bù. lúc đọc điều khoản thấy bình thường, đến giờ mới nhận ra nó có sức ràng buộc ghê gớm.

Anh Thu cúi thấp đầu hết mức có thể, cô ngồi phía dưới, lại được hàng trên che lại chắc Phạm Tích Nhân không để ý đâu! Sau này gặp anh ta ở công ty đành đi đường vòng vậy. Phó tổng giám đốc cũng không rảnh rỗi để ý đến thực tập sinh đâu nhỉ?

“Để khích lệ tinh thần, xin mời các bạn thực tập sinh lần lượt bước lên sân khấu bắt tay cùng Phó tổng của chúng ta.”

Thôi xong! Người tính không bằng trời tính! Buổi sáng không biết phấn khích cái gì liền chạy đến AHS, ở nhà ngủ không phải mọi chuyện tốt hơn sao?

Mọi người phấn khích tranh nhau lên trước, riêng Anh Thu vẫn ngồi im một chỗ, đông như vậy thiếu đi một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Phạm Tích Nhân vẫn ở trên sân khấu chờ đợi, anh không nhìn thẳng Anh Thu mà quay sang quản lý bên cạnh nói nhỏ: “Còn thiếu một người.”

Quản lý không mấy để ý, nghe Phạm Tích Nhân nói xong lập tức đếm số lượng đúng là thiếu một người: “Còn một bạn nữa, xin mời lên sân khấu.”

Chỉ rõ như vậy, không muốn lên cũng không được. Anh Thu khổ sở bước từng bước nặng nhọc lên sân khấu.

Phạm Tích Nhân nở nụ cười tươi, bắt đầu trao hoa, bắt tay từng người. Đến Anh Thu là người cuối cùng anh nắm tay cô không buông, ghé vào tai Anh Thu thì thầm: “Chào cô Lê Hoàng Anh Thu!” Sau đó cũng rất thức thời mà buông tay ra.

Trái tim Anh Thu khẽ run lên. Có ai cứu cô không?

Buổi lễ kết thúc, anh cũng không nán lại mà trở về phòng chờ quản lý đến.

“Phó tổng anh cho gọi tôi.”

Phạm Tích Nhân thoải mái dựa lưng vào ghế, nhìn quản lý trước mặt: “Thực tập sinh đã ký hợp đồng cam kết hết chưa.”

“Dạ rồi ạ!” Thật lạ! Có bao giờ Phó tổng quan tâm đến vấn đề này đâu chứ.

Phạm Tích Nhân gật đầu hài lòng: “Rất tốt! Đem bản kế hoạch chương trình chi tiết huấn luyện thực cho tôi xem.”

“Đã rõ.” Phó tổng đích thân kiểm tra, xem ra lần này phải chuẩn bị thật chu đáo.

Phạm Tích Nhân đột ngột ngẩng lên: “À, còn nữa nói thực tập sinh Lê Hoàng Anh Thu vào gặp tôi một lát.”

“Dạ!” Quản lý tuy không hiểu chuyện gì vẫn rất biết điều mà thi hành nhiệm vụ. Ra ngoài liền hỏi thư ký:“Lê Na cô biết có chuyện gì xảy ra không?”

Lê Na vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn cánh cửa phòng Phạm Tích Nhân đang đóng chặt mới dám nói: “Chị Lâm không biết đâu, có người dám đi vào thang máy chuyên dụng của Phó tổng, chính là cái cô Lê Hoàng Anh Thu đó. Phó tổng rất tức giận còn mắng lễ tân một trận.”

Quản lý nghe xong cũng trở nên nặng nề mà gật đầu. Lớn chuyện rồi.

“Anh Thu, cô vào gặp Phó tổng đi.”

Anh Thu khó khăn lắm mới bình tĩnh được, anh ta còn muốn gặp cô cái gì chứ:“Quản lý có chuyện gì sao?”

Quản lý nhìn Anh Thu khó xử. Cũng chỉ vì người mới không hiểu chuyện, mong là Phó tổng đừng quá nặng tay. Mà chị ta cũng không tiện nói nhiều: “Phó tổng đang không vui, em cẩn thận một chút.” Nói xong chị ta vỗ vai Anh Thu một cái liền rời đi.

Anh Thu căng thẳng gõ cửa. Đã bị phát hiện rồi, không còn đường lui, sớm muộn gì cũng phải gặp. Vậy thì cứ gặp thôi.

Bên trong truyền ra tiếng: “Vào đi!”

Anh Thu nhấc chân đi vào, chỉ một cánh cửa mà không gian lại khác nhau như vậy. Áp lực dần đè nặng lên trái tim cô.

Phạm Tích Nhân xoay ghế lại đối mặt với Anh Thu. Hai tay chống lên bàn, cũng không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì, chỉ là bộ dạng như đang xem diễn kịch. Chân mày hơi nhướng lên.

Dù sao hiện tại Phạm Tích Nhân cũng là Phó tổng nơi cô làm việc. Anh Thu thân là cấp dưới phải mở miệng chào trước: “Chào Phó tổng, anh cho gọi tôi có việc gì sao?”

“Tại sao lại nghe xa lạ quá vậy? Tôi nhớ mối quan hệ của chúng ta đâu phải vậy?” Phạm Tích Nhân sờ khóe môi, cười nhẹ.

Anh ta chạm vào môi, còn nói mấy lời đó muốn nhắc cô nhớ gì đây? Nụ hôn đầu bị cướp ư? Anh Thu hung hăng quệt môi mình.

Phạm Tích Nhân cười lớn: “Cô nghĩ gì vậy?”

Chỉ tại cô nóng vội, tự dưng thừa nhận chuyện đó. Đúng là ngu ngốc!

Phạm Tích Nhân đứng dậy: “Tôi công tư phân minh, cô yên tâm chuyện riêng tư của chúng ta sẽ không để lẫn vào công việc.” Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “riêng tư“.

Anh Thu lại không tin Phạm Tích Nhân trở nên tốt bụng từ khi nào. Nhất định là một âm mưu mới. Nhưng với vị trí hiện tại của cô, tất nhiên phải tỏ ra biết điều: “Chuyện đã làm tôi thành thật xin lỗi, cảm ơn Phó tổng đã không tính toán.”

Phạm Tích Nhân đi lại gần Anh Thu, nở nụ cười nham hiểm: “Ai nói tôi không tính toán.” Anh chỉ nói không hòa chuyện công việc và chuyện riêng làm một thôi. Chứ không hề quên.

“Anh!” Hai chữ “khốn khiếp” kịp thời nuốt ngược vào trong. Anh Thu nắm chặt tay trừng mắt nhìn Phạm Tích Nhân.

Dồn Anh Thu lui sát vào tường, cô hoảng sợ, trong đầu lại xuất hiện cảnh ở Mỹ Vị khiến cô vô thức nhắm chặt mắt.

Mà Phạm Tích Nhân ghé sát vào mặt Anh Thu cũng không làm hành động gì hơn, anh hít mũi, đứng im một lúc rồi dời người đứng cách Anh Thu một chút, nhíu mày, phun ra mấy chữ: “Cô uống rượu?”

Anh Thu căng thẳng mở mắt, thấy Phạm Tích Nhân đứng đắng cách xa cô. Cô lại bị anh ta đùa giỡn.

“Liên quan gì đến anh?” Buổi sáng đã tắm qua một lần vậy mà vẫn còn mùi sao? Cô giơ cánh tay lên ngửi, đúng là nghe ra mùi rượu, nhưng chỉ thoang thoảng.

Chắc chắn mũi anh ta là mũi chó mới đánh hơi được mùi rượu trên người cô.

“Ngày đầu tiên đi làm, lại uống rượu, trong lúc dự lễ ngủ gật, mỗi lỗi một điểm, tổng cộng mất hai điểm chuyên cần.” Phạm Tích Nhân đút tay vào túi quần vui vẻ nói.

Lúc phổ biến nội quy Anh Thu đã nghe qua, ngoài thành tích còn dựa vào điểm chuyên cần để đánh giá từng ứng viên. Dù cô không quan tâm việc trở thành người xuất sắc nhất, nhưng điểm chuyên cần này có ảnh hưởng rất lớn đến kết quả đánh giá của cô. Anh ta ngang nhiên lại trừ hai điểm. Đây không phải lợi dụng việc công trả thù cá nhân thì còn gì.

Tốt nhất không nên đáp trả, nhỡ Phạm Tích Nhân lại nói: “Trả treo Phó tổng trừ mười điểm.” Thì cô xong đời.

“Oan ức lắm sao?”

Anh Thu mím môi lắc đầu.

“Tốt! Nhớ đừng phạm lỗi nữa, tôi sẽ không có cớ gì trừ, được rồi cô ra ngoài đi.”

Anh Thu gật đầu, buồn rầu đi ra. Hết sức bình sinh kiềm nén không quay lại mắng Phạm Tích Nhân một trận. Vì công việc và môi trường làm việc ở đây cô rất thích cho nên tạm thời nhẫn nhịn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.