Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 20: Chương 20: Người đàn ông ôn nhu




Hôm nay Anh Thu cùng Kỳ Vân đi mua quần áo. Chiều nay Kỳ Vân có hẹn ăn tối cùng giáo sư Trần. Đây là điều chị ấy đã mong đợi từ lâu, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực rồi.

Là em gái tất nhiên cô phải giúp Vân Vân chọn một bộ đồ thật đẹp để giáo sư Trần say đắm ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Tuy nhiên cô luôn có một nổi lo trong lòng, hôm qua gặp Phạm Tích Nhân đã để lại ám ảnh không nhỏ. Luôn có cảm giác anh ta quanh quẩn đâu đây. Lần này cùng Kỳ Vân ra ngoài có khi nào lại đụng phải anh ta lần nữa không?

Mặc kệ, cô đã hứa với Kỳ Vân sẽ đi cùng chị ấy, đã lâu rồi cả hai chưa có dịp gặp nhau. Vẫn nên đi thôi!

Để bảo đảm, Anh Thu choàng một cái khăn voan dài phủ qua đầu, đeo thêm một cái kính râm che gần nửa khuôn mặt cứ như mấy cô gái Ấn Độ vậy. Lúc đi Anh Thu luôn nhìn ngó xung quanh. May mắn ở trung tâm thương mại thường xuyên có du khách nước ngoài nên cách ăn mặc này tạm chấp nhận được, chỉ là vẫn có mấy ánh mắt hiếu kỳ thấy Anh Thu liền quay lại nhìn.

Kỳ Vân nhìn bộ dạng em gái như đi ăn trộm,lấm la lấm lét, chặn trước mặt Anh Thu không vui nói: “Bộ dạng này của em đến chị còn nhận không ra, huống hồ người khác, yên tâm đi có chuyện gì chị bảo vệ em là được.”

Anh Thu cố tình hóa trang kỹ, lại nghe lời động viên của Kỳ Vân, tâm trạng thả lỏng, ôm cánh tay Kỳ Vân rồi tựa đầu vào vai chị mình cọ cọ: “Yêu chị nhất!”

Sau một hồi vật vã chọn lựa cuối cùng họ cũng mua được mấy món đồ ưng ý.

Kỳ Vân nhất quyết muốn nghe câu chuyện của Anh Thu, cô khó hiểu vì sao em gái lại khác lạ như vậy.

Anh Thu cũng Kỳ Vân tìm một quán nước, vừa uống vừa kể chuyện. Nói xong dường như trút hết được gánh nặng, Anh Thu cũng trở nên nhẹ nhõm. Có người tâm sự thật tốt. Mà Kỳ Vân ngồi đối diện lại vui vẻ cười không ngừng. Cười trên nổi đau của người ta thì hay lắm sao? Cô đau lòng nhìn chị gái.

“Em nên đi xin lỗi anh ta đi.” Giải quyết một lần cho xong.

Anh Thu thở dài: “Chuyện không còn cứu chữa được nữa rồi.”

Kỳ Vân thấy cũng đúng, liền nhắc nhở Anh Thu có chuyện gì nhất định phải nói với cô. Hai người cùng nghĩ cách sẽ tốt hơn một người.

Đến khi xuống đến sảnh tầng trệt trung tâm thương mại, Anh Thu níu tay Kỳ Vân. Chuyện cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Phạm Tích Nhân lại xuất hiện rồi.

“Chị à, người đàn ông em nói đang ở đằng kia.” Anh Thu đứng nép sát vào người Kỳ Vân nhỏ giọng nói.

Kỳ Vân cũng nhìn theo hướng Anh Thu chỉ, người đàn ông đó đi cùng một người nữa, dáng vẻ đang bàn luận chuyện gì đó không giống như đi bắt người. Mà anh ta cũng đang ngẩng đầu lên nhìn về hướng cô đứng.

Kỳ Vân bình tĩnh hơn Anh Thu, cô trấn an em gái: “Chắc chỉ là tình cờ thôi, ở đây nhiều hướng đi, em đi về phía khu B ở đó còn một cửa ra vào. Nhớ ra ngoài rồi lập tức lên taxi chạy đi sau đó gọi cho chị.” Kỳ Vân phân phó.

Anh Thu trong lòng rối bời, cả ngày nay tâm cứ thấp thỏm, đầu óc không hoạt động nổi, may nhờ có Kỳ Vân lanh lẹ ứng phó. Cô lập tức chạy bán sống bán chết về phía khu B, ra ngoài leo lên một chiếc Taxi.

“Cô muốn đi đâu?”

“Bác tài cứ chạy đi.” Anh Thu miệng phát ra âm thanh run run, mắt thông qua cửa kính nhìn xung quanh.

Mà bác tài cũng không hỏi nhiều lập tức khởi động xe chạy đi.

Phạm Tích Nhân thấy Anh Thu bỏ chạy liền dừng công việc lại, muốn đuổi theo. Kỳ Vân âm thầm phân tích, sức Anh Thu chắc chắn không chạy nhanh bằng người đàn ông này. Một khi anh ta muốn bắt e là Anh Thu trốn không cũng thoát.

Nhất định phải tìm cách cản anh ta lại.

Bước chân Kỳ Vân gấp gáp hướng về Phạm Tích Nhân đi tới, tuy nhiên cô giả vờ không nhìn thẳng mặt Phạm Tích Nhân, đến gần cô vấp ngã đụng trúng người Phạm Tích Nhân, trên tay sẵn tiện có ly nước đang uống, cô nâng lên đổ vào người Phạm Tích Nhân.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh.

Mà Phạm Tích Nhân không thèm để ý muốn bước đi liền bị Kỳ Vân đứng trước mặt cản trở “Anh đụng trúng tôi còn không xin lỗi muốn đi đâu“.

Phạm Tích Nhân nhếch môi, cô gái này chính là người đi cùng Anh Thu. Đang dở trò gì anh còn không biết hay sao: “Cô đổ nước lên người tôi, muốn gì đây“. Hôm nay anh không muốn gây sự, cũng không có ý định đi tìm Anh Thu, nhưng đã gặp nhau rồi cũng nên chào hỏi chứ.

Người đàn ông bên cạnh thấy tình hình không ổn liền mở lời: “Phó Tổng Diệp thị đang đợi chúng ta, nếu không đi sẽ trễ.”

Phạm Tích Nhân nhìn theo hướng Anh Thu bỏ đi rồi nhìn Kỳ Vân một cái: “Xem như cô may mắn!” Nói xong anh bỏ đi.

Đi được một đoạn, Anh Thu sốt ruột hỏi thăm tình hình Kỳ Vân, sợ chị ấy bị liên luỵ.

“Chị không sao, còn em ổn không?”

“Em cũng không sao?”

Kỳ Vân vẻ mặt nặng nề. Ban đầu cô cứ nghĩ bình thường, nhưng sau khi chạm mặt Phạm Tích Nhân rồi thì thấy mọi chuyện không đơn giản chút nào. Em gái cô tính cách này có chút hồn nhiên, thẳng tính, không suy nghĩ sâu xa, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nhưng rất dễ bị người ta lợi dụng sự nhiệt tình: “Chị nghĩ em dọn qua nhà chị ở một thời gian đi. đi học cùng nhau sẽ yên tâm hơn.” Phòng khi anh ta bất ngờ quay lại Anh Thu lại ở một mình.

Anh Thu lắc đầu: “Không sao đâu chị, anh Khả Uy đang trên đường về chắc sắp tới rồi. Lần này anh ấy ở lại nửa tháng đến lúc đó rồi tính. Mà em sắp đi thực tập anh ta đến trường đại học A cũng không tìm ra em đâu.”

Kỳ Vân cũng không ngăn cản nữa: “Có chuyện nhất định phải nói, không được giấu, nếu không muốn anh Khả Uy biết thì cứ nói với chị là được.” Cô sợ Anh Thu chuyện gì cũng giấu trong lòng một mình gánh vác tất cả. Thật ra hiện tại hoàn cảnh của cô cũng không mấy tốt đẹp, nhưng là chuyện của Anh Thu thì cô sẽ cùng em ấy giải quyết cho dù có khó khăn đi chăng nữa.

“Em biết rồi. Chị mau chuẩn bị đi gặp Giáo sư Trần nhà chị đi. Chúc chị “Mã đáo thành công!”nha.”

“Cảm ơn em gái xinh đẹp!”

...

Anh Thu nghi ngờ Phạm Tích Nhân cho người theo dõi, mới biết rõ hành tung của cô như vậy. Chuyện hôm nay cứ cho là tình cờ đi, nhưng còn hôm qua, cả Fanpage rồi mấy con gián xuất hiện trong nhà nữa. Hôm nay Khả Uy về, không phải ở một mình cô cũng bớt lo. Sắp tới cô sẽ đi thực tập, cũng đã phỏng vấn mấy công ty, còn chờ kết quả thôi. Khi ra khỏi nhà cô sẽ đi xe bus, nếu thấy tình hình không ổn sẽ tìm cách cắt đuôi đổi phương. Chắc không vấn đề gì. Mà trước tiên cô phải xin nghỉ việc làm thêm, còn báo cho Minh Khải biết nữa.

Vì đã báo trước sắp tới không thể đi làm, mặc dù ông chủ khuyên cô ở lại, sẽ sắp xếp ca làm khác phù hợp. Nhưng cô nhất quyết cự tuyệt. Ông chủ dù không muốn cũng phải đồng ý, còn nói thực tập xong nếu muốn quay lại cứ báo ông ta một tiếng. Thời nay, để tìm một việc làm thêm lâu dài ưng ý, chủ thân thiện tốt bụng rất khó. Mà cô được làm việc ở tiệm bán thiết bị này, học hỏi nhiều điều xem như là một may mắn. Lúc đi có chút luyến tiếc.

Anh Thu cũng không vội rời đi, cô còn một chuyện nữa chưa giải quyết.

Minh Khải đi giao hàng về, nhìn thấy Anh Thu ngạc nhiên hỏi: “Anh nhớ hôm nay không phải ca làm của em.”

Anh Thu cười hì hì: “Em đợi anh đó, tới giờ nghỉ rồi, đi ăn với em nha.” Cũng không đợi Minh Khải phản ứng, Anh Thu đã lôi kéo Minh Khải ra ngoài.

Thật ra Anh Thu làm gì còn tâm trạng ăn uống, cô đơn giản mua một hộp sushi mà Minh Khải thích, lại thêm hai ly coca cùng Minh Khải ra công viên gần đó nói chuyện.

Minh Khải chính là bạn trai của cô. Bọn họ quen nhau ở chỗ làm thêm. Minh Khải cũng là người thành phố khác đến đây làm việc. Anh ấy lớn hơn cô hai tuổi. Tuy không học đại học mà đi làm luôn, nhưng rất có ý chí tiến thủ, hiện đang làm quản lý ở tiệm thiết bị. Lúc cô đến xin làm thêm, chính Minh Khải đã giúp đỡ, chỉ dạy cô rất nhiều. Bề ngoài Minh Khải khá điển trai, tính cách ôn nhu. Anh ấy nói thích cô, cô cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Một người đàn ông như vậy rất khó tìm, tuy cô luôn có cảm giác đoạn tình cảm này giống như em gái dành cho anh trai vậy, có chút không diễn tả được, nhưng mọi chuyện cần có sự cố gắng không thử làm sau biết. Hơn nữa Minh Khải lại tốt với cô như vậy, không nên phụ lòng người ta.

“Anh Thu em ăn nhiều vào, dạo này thấy em trông gầy đi.” Minh Khải đưa cho Anh Thu một miếng sushi.

Anh Thu cắn một cái, nuốt xong Minh Khải lại đưa đến, cô liền từ chối: “Em no rồi.”

Hút một ngụm nước, cô căng thẳng nhìn Minh Khải: “Thật ra em xin nghỉ việc rồi.”

Minh Khải nhíu mày không vui. Lần đầu Anh Thu thấy bộ dạng Minh Khải như vậy.

“Chuyện lớn em cũng không thèm thông báo trước cho anh một tiếng.” Lần nào cũng tuỳ hứng, tự mình quyết định.

“Xin lỗi, là sắp tới đi thực tập nên mới xin nghỉ gấp.” Anh Thu không dám nhìn Minh Khải.

“Em thực tập ở đâu?”

“Vẫn chưa biết, đang chờ kết quả, bất quá không ai nhận thì em theo anh Khả Uy.” Nếu trượt phỏng vấn thì cô sẽ sang thành phố khác cùng anh Khả Uy hay vẫn còn công ty FK của anh Gia Kiệt, nhưng cô vẫn thích tự mình cố gắng không nhờ vả ai. Bởi lẽ cũng cũng vì cô có tính cách như vậy, tương đối giống Minh Khải nên mới thích anh ấy, một mình bôn ba nơi xứ người không ai thân quen mà lại cố gắng như vậy.

Minh Khải xoa đầu Anh Thu: “Lần sau không được giấu anh.” Việc làm thêm cũng không thể nào trở thành công việc chính được, mà Anh Thu học đại học tương lai rộng mở không giống anh.

“Em biết rồi!” Anh Thu hơi cúi người xuống như đứa trẻ bị trách phạt. Minh Khải tiến sát lại gần, khi môi anh sắp chạm vào môi Anh Thu, cô phản ứng tự vệ như một thói quen quay đầu sang một bên.

Vẻ mặt Minh Khải lộ rõ sự thất vọng. Anh Thu tiếp tục xin lỗi, mặt cũng ửng hồng.

“Chúng ta quen nhau hơn nữa năm, em vẫn là bảo thủ như vậy.”

Chẳng hiểu vì sao mỗi lần Minh Khải muốn hôn, cô luôn né tránh, rõ ràng bọn họ là người yêu, chuyện này là hết bình thường.

“Em chưa sẵn sàng.”

Minh Khải thở dài, ôm Anh Thu vào lòng: “Xin lỗi là anh quá gấp, chừng nào em chuẩn bị tâm lý tốt mới hôn, được chưa? Không hôn chúng ta vẫn là cặp đôi yêu nhau mình thường.”

“Cảm ơn anh!” Minh Khải vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, không lần nào trách cô mà lại là nhẹ nhàng an ủi.

Bệnh này nhất định phải chữa. Nếu để Minh Khải biết nụ hôn đầu của cô bị cướp mất chắc chắc anh ấy sẽ buồn lắm. Chuyện này cô không định cho Minh Khải biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.