Từ N về, tình cảm hai người càng phát triển thuận lợi. Gia Tuấn cuối
cùng biết được quan hệ của họ, ban đầu cũng có vẻ buồn bã, nghĩ rằng
thần tượng đã là hoa có chủ, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Vi Đào đương
nhiên biết những thay đổi tâm lý của cậu, nên ngoài việc quà cáp đền bù
ra, còn khuyên cậu nên nghĩ theo hướng tốt, sau này có thể gặp Cố Tịch
nhiều hơn. Gia Tuấn nghĩ đi nghĩ lại, nếu không do mình quá nhỏ tuổi thì sẽ không tới lượt anh Đào. Nhưng, nếu Cố Tịch đã không thể trở thành
bạn gái mình, phù sa không chảy ruộng ngoài, ở cạnh anh Đào vẫn tốt hơn.
Do mở thị trường ra bên ngoài nên Vi Đào đi công tác rất nhiều. Mấy ngày
không ở nhà, ngày nào anh cũng gọi điện dặn Cố Tịch ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc. Vi Đào biết Cố Tịch trước đây thường thức đêm chế tác phim,
từ khi hai người quen nhau, anh yêu cầu cô phải ngủ trước mười một giờ.
Có lúc cô lén lút thức quá giờ, anh đều bảo Gia Tuấn lên QQ nhắc. Cố
Tịch bị tóm mấy lần thì mới ngoan ngoãn nghe lời. Vi Đào nói nếu cô có
việc buổi tối thì hãy làm sớm hơn chút, tuyệt đối không được thức đêm,
phụ nữ thức đêm rất mau già. Cố Tịch giờ đã quen, cứ gần mười một giờ
tối là lên giường ngủ, anh gọi điện đến, hai người nói chuyện một lúc
rồi cô ngủ luôn.
Phương Phi và Tiết Khải thì chậm hơn, Tiết Khải
thường đi công tác, hai người chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại.
Phương Phi thường thở dài với Cố Tịch, rằng Tiết Khải cứ tỏ ra bình thản trước mặt cô. Cố Tịch khuyên cô để ý đến sở thích của anh, nhớ rằng anh có nói là thích xem phim, trong nhà có rất nhiều DVD. Phương Phi vui
mừng, đòi Cố Tịch kể cho mình biết Tiết Khải thích gì, cô cũng đi xem,
tiện sau này có chung tiếng nói.
Bố mẹ Cố Tịch thường gọi điện
hỏi hai người tiến triển thế nào, lần nào cũng không quên cảnh cáo cô
đừng bướng bỉnh, mau học cách nấu ăn, làm việc nhà. Cố Tịch buồn bực hỏi Phương Phi, lẽ nào phụ nữ thì cứ phải biết làm những thứ ấy? Phương Phi lắc đầu nói, nếu Tiết Khải muốn ăn thì cô nhất định sẽ cố gắng làm! Cố
Tịch nhăn mặt, phụ nữ sao có thể như vậy? Lẽ nào yêu đương kết hôn chỉ
để nấu cơm cho đối phương ăn? Vi Đào thì không có ý kiến gì, cô muốn học thì học, nếu không thích cũng không cần thiết phải học.
Từ sau
khi gặp bố mẹ Cố Tịch, Vi Đào thỉnh thoảng dò hỏi Cố Tịch bao giờ tới
gặp bố mẹ anh. Cố Tịch cứ lần lữa, nói gì cũng không chịu đi. Vi Đào hỏi cô sợ gì, cô lại nói chưa sẵn sàng. Vi Đào thấy cô kiên quyết thì cũng
không ép. Chỉ nhắc cô lúc nghỉ phép năm thì cùng đi tập huấn với anh. Cố Tịch lo công ty bàn tán, chạy đi thuyết phục Phương Phi cùng nghỉ với
mình, nếu người ta hỏi thì có thể nói là hẹn Phương Phi đi Đại Liên
chơi. Phương Phi nghe cô nói là Vi Đào có bạn ở đó, ăn uống ngủ nghỉ
người ta bao hết liền mừng rỡ nhận lời ngay.
Để tránh miệng đời
dị nghị, Cố Tịch không đi cùng Vi Đào. Cô cố ý bảo Phương Phi đặt vé
muộn hơn một ngày. Vi Đào cũng không phản đối, đi Đại Liên trước.
Hôm xuất phát, Cố Tịch kiểm tra lại hành lý, chuẩn bị đi, gần đây giao
thông ở W rất hỗn loạn, phải đi sớm mới được. Cố Tịch và Phương Phi hẹn
nhau ở bến xe XXX, cùng lên xe buýt của sân bay. Quả nhiên khi ra ngoài, phải đợi mãi mới đón được taxi, khi đến bến xe thì thời gian cũng không còn bao lâu nữa.
Cố Tịch thấy bạn chưa đến thì vội gọi điện.
“Phi Phi, cậu tới đâu rồi?”
“Tớ… tớ vẫn đang ở nhà.”
“Hả? Sao cậu còn chưa đi? Nhanh lên, tớ đã đến bến xe XXX rồi.”
“Tịch Tịch, tớ… có thể không đi được không?”, Phương Phi ngần ngừ.
Cố Tịch tức đến nỗi không thở được, cố kìm nén để hỏi, “Tại sao?”.
“Tiết Khải rủ tớ đi du lịch”, giọng Phương Phi càng lúc càng nhỏ. Cố Tịch
thấy cơn giận bùng lên, đang định nổi cáu thì giọng nói mềm mại của
Phương Phi lại vọng tới, “Đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động hẹn tớ”.
“Nhưng cậu nhận lời tớ trước mà, hơn nữa vé máy bay, khách sạn đã đặt hết rồi, tự nhiên không đi thì có phải là tiếc không?” Cố Tịch muốn khóc, sắp đi mà còn cho cô leo cây.
“Tịch Tịch, thật sự xin lỗi cậu. Tớ sẽ
gọi điện trả vé, đợi lát nữa sẽ gửi thông tin khách sạn cho cậu. Tịch
Tịch, đừng giận nhé, cậu hãy chơi thay tớ, chụp nhiều ảnh vào, về rồi tớ sẽ báo cáo tiến độ với cậu”, giọng nói lộ ra vẻ e thẹn. Cố Tịch dù buồn bực cũng vô ích, đã biết Phi Phi này trọng sắc khinh bạn rồi mà.
Cố Tịch đành một mình lên xe đến sân bay. Nghĩ Phương Phi ban đầu khi nghe nói đi Đại Liên chơi còn sung sướng hơn mình nhiều, máy bay khách sạn
đều do một tay cô nàng đặt. Kết quả chuẩn bị xong hết mà cô nàng lại vì
Tiết Khải mà từ bỏ cơ hội, thật đáng tiếc. Xem ra Phương Phi động lòng
thật rồi, thôi, chỉ cần họ ổn là cô cũng vui. Cố Tịch quét sạch nỗi
buồn, quyết định lấy lại tinh thần.
Qua hai giờ bay, Cố Tịch đến
Đại Liên. Cô vừa ra khỏi sân bay đã gửi tin nhắn cho Vi Đào, lúc này
chắc anh đang học. Rất nhanh, tin nhắn của anh đáp trả, “Anh vẫn đang
học, không thể đến đón em. Khách sạn nào? Tối anh sẽ tới”. Cố Tịch mở
nhanh tin nhắn Phương Phi gửi, báo anh biết tên khách sạn, Vi Đào hẹn
tối gặp nhau.
Cố Tịch vẫy taxi đến thẳng khách sạn.
Vào
khách sạn, Cố Tịch đọc tên Phương Phi cho nhân viên lễ tân. Cô gái đó
xác thực thông tin đặt phòng rồi làm thủ tục cho cô. Nhân viên phục vụ
dẫn cô đến phòng. Cố Tịch lấy đồ đạc ra sau đó tắm rửa, rồi ngủ một
giấc.
Không biết bao lâu sau, điện thoại nhấp nháy sáng trong
gian phòng mờ tối. Cố Tịch mơ mơ hồ hồ nghe máy, giọng Vi Đào vang lên,
“Dậy đi nào”. Cô cười lười nhác, “Hi!”. Sao anh biết cô đang ngủ? Cô
nhìn đồng hồ trên điện thoại, sắp sáu giờ tối rồi.
“Anh ở sảnh khách sạn, em ở phòng nào, anh lên tìm?”, giọng Vi Đào bỗng dịu lại.
Cố Tịch nghĩ ngợi rồi báo số phòng, 1328.
Cúp máy rồi, Cố Tịch vội ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt, ngắm mình trong
gương, chắc chắn đầu tóc không rối bời, quần áo không xộc xệch, rồi mới
yên tâm.
Chuông phòng vang lên, Cố Tịch hỏi là ai, Vi Đào trả
lời: “Anh đây”. Cố Tịch mở cửa, Vi Đào mặc âu phục, cười tủm tỉm, một
tay chống lên cửa, nhìn đẹp trai chết đi được. Cố Tịch cười khẽ, để anh
vào phòng, Vi Đào vào phòng, đảo mắt, “Phương Phi đâu?”.
Cố Tịch
thở dài, đóng cửa, “Cô ấy không tới, bảo đi du lịch với Tiết Khải”. Vi
Đào nghe thế thì sắc mặt không đổi, chậm rãi quay lại ôm cô vào lòng,
“Vậy cũng tốt, không có kẻ phá đám”. Cố Tịch trừng mắt, “Ngày nào anh
cũng đi học, cô ấy không tới thì em phải chơi một mình rồi, chán chết đi được”. Vi Đào nhéo mũi cô, “Hay anh cúp học đi chơi với em?”. Cố Tịch
lắc đầu, đương nhiên là không được. Hiếm khi được tham dự khóa tập huấn
của tổng bộ, cô không hiểu chuyện đến mấy cũng không thể để anh từ bỏ.
Vi Đào thấy cô ủ rũ không vui thì quyết định đưa cô đi ăn hải sản hoành
tráng. Cố Tịch thay đồ, hai người xuống dưới, ra khỏi khách sạn.
Buổi tối Vi Đào cũng hẹn cả bạn anh ở Đại Liên ra, mọi người nghe anh nói
dẫn bạn gái tới là hứng chí đòi gặp. Kết quả bạn bè của Vi Đào ở Đại
Liên đều đến đông đủ, vừa nhìn thấy Cố Tịch liền ồ lên, bảo Vi Đào chả
ra gì, bạn gái xinh đẹp như vậy mà cứ giấu một mình. Cố Tịch bị sự nhiệt tình của họ làm cho đỏ mặt, chỉ yên lặng ngồi cạnh Vi Đào. Có thể nhận
ra đám bạn này với anh quan hệ rất thân thiết, đặc biệt là một người tên Đàm Tinh Vũ, Vi Đào và anh ta bá cổ khoác vai vô cùng thân mật. Cố Tịch rất tò mò nhìn họ, không ngờ Vi Đào trầm tĩnh bình thản cũng có một mặt hào sảng như vậy. Nghe anh giới thiệu mới biết, hóa ra anh học đại học ở Đại Liên, đây đều là bạn thân thời đại học của anh. Đàm Tinh Vũ là bạn
thân kiêm đồng bọn sống chết có nhau của anh.
Mọi người hiếm khi
có dịp tụ tập nên uống thả ga. Vi Đào cũng không kiềm chế như bình
thường, ăn uống no say với mọi người. Đàm Tinh Vũ chọc anh, khi nào thì
phát quả bom “thiệp cưới”? Mọi người cùng hùa theo gọi chị dâu, chị dâu. Mặt Cố Tịch đỏ tới phát nóng cả lên, đầu cúi thấp sắp xuống tận ngực,
bảo cô làm sao trả lời đây? Vi Đào nhướng khóe môi, nói với mọi người,
“Các cậu thấy đó, cô ấy không chịu, tôi đành tiếp tục cố gắng thôi”. Mọi người lại vào hùa dụ dỗ Cố Tịch, nói với người đàn ông tốt như Vi Đào
thì đừng do dự, họ làm chứng, người đàn ông này tuyệt đối xứng đáng để
lấy làm chồng. Cố Tịch mặt đỏ tía tai, chỉ có thể vùi đầu vào lòng Vi
Đào, anh cười to, “Mọi người mau chuẩn bị phong bao đi là vừa”. Cả đám
hoan hô rầm rộ, lúc nào cũng sẵn sàng!
Cả tối, mọi người đều rất
hứng khởi. Cơm no rượu say xong, bọn họ lưu luyến tạm biệt nhau. Cố Tịch nhìn Vi Đào và Đàm Tinh Vũ bá vai đứng nói chuyện mãi, cô chỉ mỉm cười
nhìn họ. Đêm nay cô phát hiện một vẻ mặt khác của Vi Đào, thấy anh và
người ta hứng chí oẳn tù tì uống rượu, thấy anh và Đàm Tinh Vũ cùng hát
Tình bạn vạn tuế. Hóa ra anh cũng có mặt phóng túng. Cô cười trong lòng, anh như vậy càng quyến rũ hơn nhiều.
Tạm biệt mọi người rồi, Đàm Tinh Vũ nói sẽ đưa họ về. Vi Đào cũng không khách sáo, kéo Cố Tịch vào
trong xe. Vừa vào xe, đầu anh đã gục xuống vai cô, hơi thở nóng hổi phả
vào má cô, anh uống khá nhiều. Cố Tịch xót xa vuốt mặt anh, rất nóng,
“Anh uống say rồi hả?”. Vi Đào lắc đầu, “Không”.
Đàm Tinh Vũ nhìn họ qua gương chiếu hậu, “A Đào, tửu lượng của cậu sao lại kém đi rồi?”. “Tôi còn uống được mà”, Vi Đào lắc đầu, tỏ ra không phục.
Đàm
Tinh Vũ mỉm cười hỏi, “Hai người ở khách sạn nào?”. Cố Tịch cười ngượng, “Bọn em không ở cùng khách sạn”. Vi Đào nhìn cô, bình thản nói tên
khách sạn của cô. Cố Tịch trừng mắt với anh, “Anh ở đâu?”. Vi Đào nhếch
môi, “Giống em”. Cô Tịch trừng mắt cảnh cáo anh, đừng nói bậy để người
ta hiểu lầm. Vi Đào lại phớt lờ, trò chuyện với Đàm Tinh Vũ.
Rất
nhanh đã đến trước cửa khách sạn, Đàm Tinh Vũ bảo họ muốn đi đâu chơi cứ để anh ta sắp xếp. Vi Đào nói sẽ không khách sáo, rồi Đàm Tinh Vũ chào
từ biệt.
Cố Tịch đấm anh, “Sao anh cứ đòi đưa em lên, bảo anh ấy
đưa anh về không được à?”. Cô tưởng Vi Đào vì muốn đưa cô lên lầu mới
không ngồi xe Đàm Tinh Vũ về. Vi Đào không nói gì, choàng tay ôm cô đi
về phía thang máy.
Anh đưa cô đến cửa, Cố Tịch lấy thẻ phòng ra
mở cửa, sau đó chặn lại, nói khẽ, “Anh cũng về sớm đi, ngày mai còn đi
học”. Vi Đào chỉ nhìn cô, không nói gì. Cố Tịch nhìn nụ cười tủm tỉm của anh, ánh mắt có một sự dịu dàng khác thường thì mềm lòng, kiễng chân
hôn lên má anh, “Chúc ngủ ngon”. Vi Đào trước khi cô lùi lại đã choàng
tay ôm lấy eo cô. Nụ hôn cuồng nhiệt mang theo hương rượu thơm nồng nàn
tràn ngập miệng cô, khiến cô say đắm. Anh nhìn cô, hôn nhẹ lên khóe môi
cô một cái rồi chậm rãi buông ra, “Chúc ngủ ngon”.
Cố Tịch đứng
cạnh cửa, nhìn anh từ từ lui ra, chút mềm yếu trong lòng như đang trỗi
dậy, sự dịu dàng hiếm thấy lúc nào cũng khiến người ta khó chống cự hơn
sự ngang ngược. Môi cô nhướng lên, đang định xoay người vào phòng thì
lại thấy anh đứng trước phòng 1326 kế bên, cô thắc mắc nhìn bóng anh,
anh quên gì sao?
Chỉ thấy Vi Đào lôi ra một tấm thẻ từ túi quần, quẹt lên khe ổ khóa, “cách” một tiếng, cửa phòng bên cạnh mở toang.
Cố Tịch ngẩn người! Cô run rẩy đưa tay lên chỉ anh, “Anh… anh…”. Mãi mà
không nói được một câu hoàn chỉnh, bởi đã giật mình chết khiếp rồi.
Vi Đào hơi quay sang, cười mỉm, “Buổi tối khi cần có thể gọi anh bất cứ lúc nào”, nói xong nháy mắt một cái rồi vào phòng.
A a a… Cố Tịch gào thét trong lòng, nhìn cửa phòng 1326 đóng lại. Trời
ơi! Anh đã đổi phòng từ bao giờ, sao có thể chạy đến kế bên phòng cô?