Cố Tịch cứ bối rối băn khoăn mãi bởi câu nói của Vi Đào, nhanh thế đã ra mắt rồi sao? Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì. Tuy bố mẹ đã gặp anh rồi,
nhưng lần trước vẫn là với tư cách lãnh đạo, lần này thân phận đột nhiên chuyển thành bạn trai, bố mẹ nhất định sẽ không tiếp nhận nổi. Hơn nữa
bố mẹ cứ nghĩ cô và Tiết Khải có khả năng quen nhau, mỗi lần gọi điện,
mẹ đều hỏi cô và Tiết Khải tiến triển thế nào. Lần nào cô cũng nói là
công việc quá bận, không liên lạc. Bây giờ không chỉ thay người, mà còn
đưa bạn trai về thẳng nhà, tốc độ hỏa tiễn này nếu là bố mẹ ai thì cũng
sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên.
Cố Tịch do dự mãi vẫn quyết định báo trước cho nhà chuẩn bị, nếu không Vi Đào đột ngột xuất hiện, cô sợ rằng thuốc hạ huyết áp cũng vô tác dụng. Nhưng người tính không bằng trời
tính, sáng sớm mẹ cô đã gọi điện tới.
Bên kia, mẹ đã hỏi tới tấp, “Tiểu Tịch, con và Tiết Khải xảy ra chuyện gì thế hả?”.
A? Á? Cái gì mà chuyện gì? Cố Tịch hoàn toàn không hiểu tình hình, nghẹn lời.
“Tiết Khải sao lại nói con có bạn trai từ lâu rồi?”, mẹ cô tiếp tục nhấn mạnh.
Hả hả? Cố Tịch bị chấn động đến mức hồn bay lên tận chín tầng mây, ngoan
nào, mẹ cô chắc tối qua cũng bị như thế rồi, vậy cô có thể nào bồi thêm
một cú sét đánh nữa? Cố Tịch nuốt nước bọt, cười giả lả xoa dịu mẹ, “Mẹ, thực ra, con có chuyện cần nói với mẹ”.
“Nói!”
Cố Tịch tưởng tượng cảnh mẹ chống nạnh, và cùng với bố cô lúc này đang mở to mắt chờ cô khai thật để được hưởng khoan hồng.
“Ưm… cái này… ừ… con và Tiết Khải chỉ là bạn bình thường…” Cố Tịch suy xét
đến khả năng chịu đựng của bố mẹ, quyết định đi đường vòng.
Mẹ cô vẫn không chịu hiểu: “Nói vào trọng tâm! Bạn trai con là ai?”.
Cố Tịch ho, “Là… một đồng nghiệp của con, đàn ông, ngoại hình ổn, rất cao
ráo, tuổi tác cũng hợp…”. Cố Tịch đang đánh trống trong bụng, linh cảm
bố mẹ lúc nào cũng có thể nổi điên, nhưng cô cảm thấy nói ra tên Vi Đào
thực sự quá khó khăn.
“Cố Tịch, con muốn làm bố mẹ cuống chết hả?”, mẹ cô bắt đầu dọa dẫm, lửa giận đã dâng đến cấp ba.
Cố Tịch cố hít một hơi thật sâu, nghiến răng gồng mình, “Anh ấy họ Vi, tên Đào, bố mẹ đã gặp rồi”. Nói xong, cô nín thở chờ giông bão ập đến.
“…”, bên kia đầu dây bỗng im lặng. Cố Tịch bó tay xoa xoa lông mày, định
khai thật chuyện mình đã giấu giếm. Bên kia vẳng đến tiếng bố cô, “Vi
Đào? Sao nghe quen thế nhỉ?”. Hóa ra mẹ cô để loa ngoài, bố cô ngồi cạnh nghe cùng. Nhưng, không đúng, đây không phải trọng tâm, sao họ chỉ nghe nửa câu đầu, không nghe nửa câu cuối, cô chẳng đã nói họ từng gặp rồi
sao? Chẳng lẽ trí nhớ của họ lại tệ đến vậy, mới chưa đầy ba tháng mà đã quên mất ai đó? Ha ha, Cố Tịch mừng rỡ trong lòng, vậy có phải họ cũng
không nhớ Vi Đào từng bị xem là lãnh đạo đến nhà cô? Oh yeah! Cố Tịch
kích động muốn nhảy lên, như thế cũng tốt, vậy cô xem như đồng nghiệp
bình thường và giới thiệu với bố mẹ là được.
Bỗng mẹ cô kêu lên,
“Nhân sâm!”. Cạch! Cố Tịch ngớ người, mẹ à, chắc mẹ không lén lấy nhân
sâm uống cho bổ não chứ, vẫn còn nhớ sao? Mẹ cô bên kia gầm lên, “Cố
Tịch, ý con là phó tổng lần trước đến nhà ta hả?”.
Tay Cố Tịch cầm điện thoại run lên, “Ưm… hình như phải ạ”.
“Cố Tịch!”, mẹ cô nổi cáu, “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Sao lại giấu cả
nhà, hại mẹ còn lo con ế, tìm dì Vương nhờ giới thiệu con trai. Kết quả, tối qua bà ấy gọi điện chất vấn mẹ có phải chơi xỏ bà ấy hay không? Nói con có bạn trai rồi tại sao còn giới thiệu Tiết Khải nhà họ, mẹ mới
biết”. Mẹ cô tức điên lên, có lẽ dì Vương sau khi biết chuyện từ Tiết
Khải cũng giận lắm. Haizzz, tính toán mãi cũng không ngờ Tiết Khải lại
nói chuyện này với gia đình trước.
Cố Tịch vội dịu giọng dỗ dành
mẹ, “Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý giấu. Con cũng không lừa dối Tiết
Khải, vì lúc đó quan hệ của chúng con chưa xác định”.
“Con… con bé này, tại sao lần trước cậu ta đến nhà mà không nói thật?”, bố vừa xoa dịu mẹ cô vừa trách móc cô.
“Bố…” Cô cũng không ngờ anh bỗng dưng xuất hiện như vậy, bản thân cô cũng hốt hoảng, sao nói gì với họ được.
“Tôi đã nói mà, có lãnh đạo nào mà tặng quà Tết là nhân sâm không, còn là
nhân sâm cả vạn tệ nữa chứ”, mẹ cô ngồi bên than vãn. Cố Tịch ho sặc sụa trước câu đó, bị phát hiện rồi? “Cô của con tìm người hỏi giá, bảo hai
hộp nhân sâm đó rất đắt.” Choáng, trong nhà ngầm tìm người đi hỏi giá mà không báo cô biết, không lẽ cứ im lặng rồi ăn? Mẹ cô làu bàu, “Mẹ còn
tưởng lãnh đạo của con tặng nhầm quà, con được hời rồi chứ”.
Phì… Cố Tịch thực sự bất lực, mẹ à, không dễ lợi dụng như mẹ nghĩ đâu. Lần
này hay rồi, dùng đồ của người ta thì phải bỏ ra chút gì. Người ta bắt
cóc con gái mẹ rồi, người được lợi rõ ràng là anh mà.
Cố Tịch
thầm lau nước mắt, đang định nói rằng ai đó ngày mai sẽ đến nhà, thì bố
bỗng chen vào, “Cố Tịch, con… con không phải là bị ép buộc chứ?”.
“Cạch!”, điện thoại rơi xuống bàn, cuối cùng cô phát hiện ra trí tưởng tượng của bố mẹ thật quá phong phú. Cô và Vi Đào đang quen nhau hoàn toàn trong
sáng, nhưng lại bị tư tưởng lệch lạc của họ ghép vào cái quy tắc ngầm
kia. Làm ơn, họ đúng là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh cũng đúng là đã
tặng quà cho nhà cô, nhưng cô không tới nỗi vì hai hộp nhân sâm mà bán
thân! Cố Tịch khó khăn lắm mới nhặt điện thoại lên được, vô cùng nghiêm
túc nói với bố mẹ, “Bố, mẹ, anh ấy theo đuổi con gái bố mẹ bằng cách
bình thường nhất, hơn nữa con cũng tuyệt đối tuyệt đối không bị ép
buộc!”.
“Vậy thì tốt, Cố Tịch, con phải nhớ yêu lấy mình nhé. Từ
nhỏ tới lớn, mẹ và bố rất rất tin tưởng con, đừng bao giờ học theo mấy
đứa con gái kia sống chung gì gì nhé, con gái là thiệt thòi nhất.” Cố
Tịch thầm khóc lóc gục vào tường, xem ra không dẫn Vi Đào về ra mắt thì
bố mẹ có lẽ sẽ niệm kinh trong nhà mất.
Cố Tịch quyết định, “Mẹ,
ngày mai con đưa anh ấy về”. Vi Đào, theo tình hình hiện nay, vẫn phải
anh xuất mã mới dẹp tan được, cô đã chịu thua bố mẹ rồi.
Lần này đến lượt bố mẹ ngớ người, mãi sau bố cô mới dò hỏi, “Lại đến tặng nhân sâm à?”.
Cố Tịch nhìn trần nhà, “… Bố còn định bồi bổ gì nữa ạ?”. Họ không sợ ăn
nhiều nhân sâm quá sẽ nóng trong người hay sao, lần đầu cô thấy bố mẹ
vui vẻ như vậy, thật bó tay.
“Bố nó à, Tiểu Tịch nói mai sẽ dẫn
bạn trai về nhà, ai ya, lần trước cậu ta thích ăn món gì nhỉ? Nghĩ giúp
tôi với.” Vai diễn của mẹ cô càng chuyển biến nhanh hơn, thần tốc tự
động chuyển sang thân phận nhạc mẫu rồi, Cố Tịch dở khóc dở cười.
Tiếp đó là biến thành hỏi han về sở thích của Vi Đào, xem ra bố mẹ còn căng
thẳng hơn cả cô. Choáng thật, sao cô cảm giác chỉ có mình là chưa kịp
thích ứng, họ mới quen nhau chưa tới bốn tháng mà đã gặp bố mẹ rồi.
Cố Tịch kể Vi Đào nghe về chuyện đó, Vi Đào nhịn cười mãi cuối cùng không
kìm nổi, “Bố mẹ em thật thú vị!”. Cố Tịch lườm anh, còn dám nói à, đều
do anh đột nhiên đến thăm mà gây ra họa. Vi Đào ôm cô an ủi, đừng lo,
anh tuyệt đối có lòng tin sẽ làm phụ huynh hài lòng.
Cố Tịch
nhệch miệng, “Không được tặng nhân sâm!”. Vi Đào cười tủm tỉm, “Thực ra
anh đã tặng món quà lớn hơn”. Cố Tịch hừ mũi, chẳng qua là hai hộp nhân
sâm, đúng là rất lớn, lớn đến nỗi bố mẹ tưởng cô vì nó mà bị ép buộc.
Ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ qua cằm cô, “Anh đã tặng luôn một ông con rể”.
…
Cố Tịch bỗng cảm thấy hôm nay thật bi kịch,
sao người nào cô gặp cũng hổ báo như vậy, logic kỳ quặc của bố mẹ, sự tự phụ của Vi Đào, chỉ có tâm hồn yếu đuối của cô là bị chà đạp đến thảm
thương thôi.
Vi Đào buổi chiều kéo cô đi siêu thị cả hai tiếng
đồng hồ, mua một đống sản phẩm dinh dưỡng. Nếu không do cô kiên quyết
nói máy bay không cho hành lý quá cân thì có lẽ anh đã khiêng cả hai
thùng to về. Kinh khủng hơn là, Vi Đào còn đòi mua trang sức vàng cho bố mẹ. Cố Tịch nằng nặc kéo đi không cho anh vào tiệm, anh có phải là con
gái gả đi đâu, làm gì có chuyện anh phải tặng. Vi Đào ngồi trong xe oán
thán, những thứ này chưa đủ, phải tặng quà đặc biệt, rồi lại đòi tới
trung tâm mua sắm. Cố Tịch ôm anh lại, “Vi Đào, rốt cuộc anh muốn làm
gì?”. Anh làm như chuyển nhà vậy, bố mẹ mà thấy chắc sẽ điên mất.
Vi Đào nhìn cô, ánh mắt vô cùng bình thản, “Từng có ai lần thứ hai đến nhà đã cầu hôn chưa nhỉ?”.
Cố Tịch suy sụp hoàn toàn, đừng mong sống nữa! “Vi Đào!”, cô gầm lên giận
dữ, anh dám thì thử đi, ngày mai có đánh chết cô cũng không lên máy bay!
Vi Đào thấy cô nổi cáu thì vội cười giả lả, xoa dịu, “Yên tâm, trước đó
phải gặp bố mẹ đã chứ, trình tự này anh biết mà”. Biết cái quỷ, cái tên
không theo quy luật bình thường này, không chừng anh là loại người tiền
trảm hậu tấu cũng nên! Cố Tịch bực bội nhìn anh, cảnh cáo, “Ngày mai
không cho anh nói lung tung đâu đấy!”.
Vi Đào hôn lên mặt cô,
“Vâng, bạn gái đại nhân”. Cố Tịch dở khóc dở cười, đấm nhẹ rồi dựa vào
lòng anh. Anh vừa hôn cô vừa nghĩ, chi bằng tuần sau đến nhà anh. Cố
Tịch đang lo lắng chuyện thăm nhà của Vi Đào vào ngày mai, không biết bố mẹ sẽ liên tưởng gì đây, thôi đi bước nào nghĩ bước đó.
Sáng sớm Chủ nhật, hai người đáp máy bay về N.
Khi Cố Tịch thấp tha thấp thỏm dẫn Vi Đào đến trước cửa nhà, cô ngần ngừ,
phải làm sao đây? Gặp bố mẹ mình mà cũng sợ. Bàn tay trái siết lại, Vi
Đào nắm thật chặt tay cô, nở nụ cười vô cùng ấm áp, ánh mắt kiên định
tựa như sự đảm bảo có sức truyền cảm lớn nhất trên thế gian, cho dù
chuyện gì cũng giao cho anh cả! Cố Tịch hít thật sâu, mỉm cười rồi siết
chặt tay anh.
Khi hai người nắm tay nhau vào nhà, bố mẹ đang căng thẳng ngồi trên sô pha bỗng đứng bật dậy, nhìn hai người chăm chú.
Cố Tịch cắn môi, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm của anh, cô thấy yên tâm hẳn, “Bố, mẹ, chúng con về rồi”.
Ông Cố vội gật đầu cười, gọi họ vào phòng khách, “Tiểu Vi, mau vào đây
ngồi”. Bà Cố vội đi rót trà, nhìn bố mẹ kích động mà Cố Tịch thấy ấm
lòng, vốn còn lo bố mẹ sẽ lạnh nhạt, nhưng không ngờ họ lại hoàn toàn
nhiệt tình với Vi Đào như người trong nhà.
Vi Đào cũng không khách sáo, đặt quà trong phòng khách rồi kéo Cố Tịch đến ngồi xuống sô pha.
Bà Cố bưng trà ra, sau đó ngồi xuống. Hai ông bà cứ như đang đánh giá con
rể, rất nghiêm túc quan sát Vi Đào. Tối qua hai ông bà đã bàn bạc việc
này thâu đêm, con gái chịu đưa người ta về chẳng phải tâm nguyện của họ
đã thành rồi sao? Lần trước xem Vi Đào là lãnh đạo, đa phần là tôn
trọng, bây giờ thấy người ta nắm tay con gái ngồi trên sô pha, tâm trạng hai ông bà tự nhiên sôi sục cả lên. Đẹp trai nổi bật, phong độ ngời
ngời, trẻ thế này đã là cấp cao trong công ty, tuổi trẻ có tài, rất tốt!
Hai ông bà nhìn nhau, bà Cố cười nói với Vi Đào, “Tiểu Vi, Tiểu Tịch nhà
bác có hơi cứng đầu, vô tâm, hơn nữa không giỏi việc nhà, con hãy bỏ qua nhé”. Cổ họng Cố Tịch thắt lại, mắt trợn to, tai cô không bị gì chứ? Là mẹ ruột cô đang nói cô sao? Tiếp đó lời Vi Đào càng khiến cô muốn thổ
huyết, “Con rất kiên nhẫn ạ”. Cố Tịch khóc không ra nước mắt, trợn mắt
nhìn anh, “Rõ ràng là anh suốt ngày bắt nạt em”. Vi Đào cười, không nói. Ông Cố vội trách yêu, “Xem kìa, còn hung dữ nữa, cũng may Tiểu Vi dễ
tính”. Vi Đào nắm nhẹ tay cô, dịu dàng nói, “Con thích cô ấy như thế”.
Ông Cố và bà Cố nhìn nhau cười, yên tâm rồi yên tâm rồi, không ngờ con
gái có phúc đến vậy, cuối cùng họ đã hài lòng.
Cố Tịch xem như đã rõ sự lợi hại của Vi Đào, không chỉ trò chuyện rất tâm đầu ý hợp với
ông Cố, mà còn khéo nịnh làm bà Cố như nở hoa trong lòng. Nghe nói Vi
Đào rất thích nghe kể chuyện Cố Tịch lúc nhỏ, hai người vội cao hứng đem ảnh của con gái từ nhỏ tới lớn bày ra một lượt, giải thích từng khoảnh
khắc trưởng thành của cô cho anh nghe. Cố Tịch buồn bực ngồi cạnh, nghe
bố mẹ kể những chuyện xưa cũ của mình. Vi Đào vừa nghe vừa chớp chớp mắt nhìn cô, không ngờ lúc nhỏ cô nghịch ngợm như vậy. Mới chỉ nửa ngày mà
bố mẹ đã yêu mến Vi Đào tới độ kể hết cho anh nghe ưu khuyết điểm của
cô. Cố Tịch cảm thán, anh đã biết hết rồi, sau này còn có cơ hội vùng
lên hay không?
Vi Đào cũng giới thiệu đại khái tình hình nhà
mình, sau đó thành thật xin hai ông bà yên tâm, anh nhất định sẽ chăm
sóc Cố Tịch thật tốt. Hai ông bà cảm động muốn khóc, con gái cuối cùng
đã có nơi có chốn rồi. Cố Tịch nhìn mẹ xúc động đến nỗi muốn gả mình đi
ngay, cô vội nắm tay bà, “Mẹ, Vi Đào mang ít đặc sản cho bố mẹ, cũng
ngon lắm”, cùi chỏ huých vào Vi Đào ra hiệu anh đi lấy. Anh gật đầu, đến vali hành lý, Cố Tịch vội cười nói với mẹ, “Mẹ, yên tâm đi, khả năng
độc lập của con mạnh lắm”. Mẹ vuốt tóc cô, “Sau này đừng cứng đầu cứng
cổ, yêu rồi thì phải giống người lớn, mau học làm việc nhà, nếu không
làm sao chăm sóc chồng được”. Cố Tịch tắc nghẹn. Vi Đào vừa lúc đó quay
lại, cười với cô, “Tịch Tịch rất biết chăm sóc người khác ạ”, nói xong
nháy mắt, chăm sóc anh là đủ rồi.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người lại đáp máy bay khuya về lại W. Lúc tạm biệt, hai ông bà nhấn mạnh với
Vi Đào, “Sau này nếu Tiểu Tịch nó bắt nạt con, cứ nói với hai bác, hai
bác sẽ xử nó”. Cố Tịch khóc, Vi Đào đã cho họ uống thuốc mê hồn, chưa
tới một ngày mà đã mua chuộc được trái tim họ rồi. Vi Đào ôm Cố Tịch,
cười dịu dàng, “Con không nỡ ạ”. Phì, sến chết đi được, sến chết đi
được! Cố Tịch trừng mắt với anh, anh có thể giả vờ vô tội thêm nữa được
không? Hai ông bà trịnh trọng dặn Cố Tịch, “Nhất định phải ngoan ngoãn
nghe lời Tiểu Vi nhé”. Cố Tịch nước mắt ầng ậng gật đầu, bố mẹ, rốt cuộc con có phải con ruột của bố mẹ không vậy?
Do đó, trên đường ra
sân bay, Cố Tịch ấm ức không thèm ngó ngàng gì tới Vi Đào. Anh dỗ dành
mãi mà cô không đếm xỉa. Cuối cùng anh hành động luôn, trên taxi mà dám
ôm cô hôn đắm đuối. Khi cô rũ người trong lòng anh thở hổn hển, anh cười trộm, “Hôm nay anh không nói linh tinh chứ?”.
A a a… Cố Tịch điên lên, anh làm còn nhiều hơn nói! Cô bắt đầu nghi ngờ, “bị anh yêu” rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh?