Từ khi Cố Tịch học nấu súp Borscht lần trước, đã muốn nấu cho Vi Đào ăn
từ lâu, kết quả là xảy ra chuyện Khổng Diễm nên cô cũng quên mất.
Một buổi chiều nào đó, Cố Tịch bỗng nhớ tới chuyện quan trọn này, quyết định cuối tuần nấu một nồi súp cho anh.
Vừa hay, cuối tuần Gia Tuấn và các bạn đi cắm trại, Chủ nhật mới về.
Sáng thứ Bảy, Cố Tịch dậy rất sớm. Cô biết Vi Đào buổi sáng vẫn phải đến
công ty họp, vội chạy sang trước khi anh đi, sau đó nói phải giúp Gia
Tuấn sửa máy tính. Vi Đào cũng không nghĩ gì, đưa chìa khóa cho cô. Cố
Tịch lúc đưa anh ta cửa đã dịu dàng dặn nhớ về sớm.
Dáng vẻ dịu dàng kiều diễm đó khiến Vi Đào rung động, anh tìm kiếm một nụ hôn mãnh liệt từ cô rồi mới chịu đi.
Cố Tịch nhìn bóng Vi Đào khuất ở thang máy, vẻ mặt hạnh phúc quay vào nhà, định cho anh một niềm vui bất ngờ.
Cố Tịch một lát sau mới xuống lầu mua đồ, đi một vòng trong siêu thị, mua
nguyên vật liệu nấu súp, và cả một ít thức ăn chín. Mua xong cô xách túi quay về nhà Vi Đào.
Rửa rau và cắt gọt xong, cô bắt đầu hầm súp. Nhưng đã cách lần trước một quãng thời gian nên có những bước cô gần
như quên mất. Cô luống cuống gọi điện cầu cứu Phương Phi. Phương Phi chỉ có cô từng bước, Cố Tịch làm theo, cuối cùng đã bỏ tất cả nguyên liệu
vào trong nồi.
Nghe Cố Tịch lo lắng, Phương Phi an ủi, đừng căng
thẳng, chỉ cần là cô làm thì Vi Đào chắc chắn sẽ thích. Cố Tịch lại
nhệch môi ra, vì anh nên cô mới làm, đương nhiên phải làm tốt nhất.
Phương Phi chọc cô, nói dù cô có bỏ thuốc độc vào thì Vi Đào vẫn sẽ ăn.
Cố Tịch xùy khẽ, mắng Phương Phi nói bậy.
Cố Tịch đeo tai nghe điện thoại, vừa nấu vừa trò chuyện với Phương Phi.
Cuối cùng, hầm mất mấy tiếng đồng hồ, món súp đã hoàn thành. Ngửi mùi thơm
đậm đà, Cố Tịch cười, hương vị khá lắm. Thấy sắp tới trưa, cô gọi điện
cho Vi Đào, hỏi anh khi nào về. Vi Đào nói đang trên đường rồi.
Cố Tịch thót tim, cúp máy, vội vàng bắt đầu nấu cơm. Mong rằng trước khi
anh về, có thể làm xong mọi thứ. Khoảng nửa tiếng sau, Vi Đào về nhà.
Nghe tiếng chuông cửa, Cố Tịch chạy như bay ra mở.
Vi Đào vừa vào đã nhíu mày, món gì thơm quá? Thấy Cố Tịch cười tươi đứng
bênh cạnh, anh hiểu ra. Cố Tịch đón lấy laptop trong tay anh, đặt ở thềm cửa. Vi Đào ôm cô trong lòng, “Em làm gì thế?”. Cố Tịch cười, “Lát nữa
sẽ nói cho anh biết”. Cô đẩy Vi Đào đi rửa tay.
Khi hai người đối diện nhau trên bàn, Vi Đào nhướng mày, “Đâu là em nấu sao?”.
Cố Tịch gật đầu, “Tuy không bằng ngoài quán, nhưng em lấy nhân cách của mình ra đảm bảo là nó ăn được”.
Vi Đào khẽ cười, “Chắc chắn em đã nếm thử, an toàn tính mạng hẳn không thành vấn đề”.
Cố Tịch lúng túng đỏ mặt, anh cười cô.
Vi Đào nhoài người qua bàn nắm lấy tay cô, “Anh rất vui”. Anh biết cô
không hứng thú chuyện vào bếp, cũng không mong cô sẽ chủ động nấu ăn.
Nhưng hôm nay nhìn nồi súp đỏ tươi này, anh biết cô chắc chắn đã bỏ ra
nhiều tâm sức. Chỉ điểm này thôi, anh cũng thỏa mãn lắm rồi.
Nhìn Vi Đào nếm một ngụm, mặt không cảm xúc, Cố Tịch căng thẳng hỏi, “Thế
nào? Có mặn không? Liệu có quá loãng không?”. Bây giờ cô rất sợ nhìn
thấy anh cau mày, súp này đã hầm ba tiếng rồi.
Vi Đào nuốt xuống, vẻ mặt nghiêm túc như đang nếm thử. Cuối cùng anh ngước lên, cười, “Ngon lắm”.
Cố Tịch như cảm thấy đánh đổ lọ mật ong trong tim, ngọt ngào, tuyệt vời.
Vi Đào hôm nay có vẻ vui, đề nghị uống chút rượu. Cố Tịch thấy anh lấy
chai rượu vang ta thì căng thẳng lắc đầu, cô uống không tốt lắm. Vi Đào
nhướng môi, bảo được nghỉ nên không sao.
Hai người vừa ăn vừa
uống, không khí rất tuyệt. Lúc ăn gần no, Vi Đào ra ngoài phòng khách mở loa nhạc, bước đến rất ga lăng, cúi người, chìa tay ra: “May I?”.
Cố Tịch phì cười trước dáng vẻ của anh, đưa tay ra hỏi khẽ: “Gì thế?”.
Vi Đào kéo tay về, ôm cô sát bên người, xoay vòng đưa cô ra ngoài phòng khách, “Chúng ta nhảy nào”.
Cố Tịch cười, bám vào vai anh, “Em không biết nhảy”.
“Anh cũng không biết”, Vi Đào chớp mắt, ôm cô chậm rãi xoay tròn.
Cố Tịch chỉ có thể di chuyển nhẹ theo sự chuyển động của Vi Đào, đầu dựa
vào ngực anh. Anh có nhịp tim đập mạnh mẽ nhất, lồng ngực vững chắc
nhất, và cả hơi thở ấm áp nhất, dẫn lối cô chìm vào say đắm.
Có
lẽ do uống rượu, có lẽ do mặt trời hôm nay đặt biệt trong trẻo, cô nhìn
ánh sáng lung linh trên nền nhà, trước mắt hơi choáng váng, chỉ muốn dựa vào vai anh ngủ một giấc.
Vi Đào ôm eo cô, tay nhẹ nhàng ve
vuốt, cơ thể cô rất đẹp, từ vai đến eo thon và mông, tạo ra một đường
cong tuyệt mỹ. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm nhẹ nhàng dưới lòng bàn
tay, hơi thở của cô phả vào ngực anh, tuyệt diệu.
Vi Đào từ từ lên tiếng, “Tịch Tịch, hôm nay em dùng nước hoa à?”.
Cố Tịch váng vất lắc đầu, “Không”.
Vi Đào ngửi mùi tóc thơm của cô, “Vậy tại sao lại thơm như thế?”.
Cố Tịch bị những động tác xoay lắc nhè nhẹ làm cho gật gù buồn ngủ, vô thức hỏi, “Thơm gì cơ?”.
Môi Vi Đào đã trượt theo tóc cô xuống tai, đầu mũi cọ nhẹ, “Không biết, để
anh ngửi”. Anh như đang ngửi thật, theo tai cô xuống cằm, rồi xuống cổ.
Cố Tịch bị ép phải ngửa ra sau, chóp mũi lành lạnh của anh khiến cô nhồn nhột, cô khẽ cười, ngửa đầu ra rồi kêu lên, “Buồn quá, đừng nghịch!”.
Anh lại như rất nghiêm túc, ngửi nhiệt tình hơn, chóp mũi di chuyển tới hõm cổ cô, miết trên xương quai xanh gợi cảm. Cô khẽ kêu lên, “Em không
dùng nước hoa, thật mà”.
Vi Đào siết chặt tay, phòng cô ngửa ra
sau nhiều quá sẽ ngã, chóp mũi lại lướt trên cổ cô, tư thế cô ngửa ra
sau làm ngực nhô cao, cổ áo bật mở, để lộ đường cong tuyệt mỹ. Vi Đào
ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, dần dần dùng chóp mũi chà xát đường cong
ấy.
Khi chóp mũi chạm đến đỉnh cao nhạy cảm, cô run bắn lên, phát ra tiếng rên như mèo kêu. Tay anh ôm chặt eo cô, một tay nhẹ nhàng
trườn tới phần mông. Cố Tịch áp vào anh, mở đôi mắt mơ màng nghi hoặc,
tại sao lại không nhảy nữa?
Vi Đào ngước đầu lên khỏi ngực cô, ôm lấy cổ cô, mặt kề sát lại, “Vẫn không ngửi ra mùi hương gì”. Cố Tịch
thấy nụ cười nghịch ngợm trong đôi mắt ấy mới nhận ra suy nghĩ của anh.
Anh nào có ngửi mùi gì, rõ ràng là muốn nếm thử. Cố Tịch đỏ mặt đẩy anh
ra, quay người định bỏ đi, “Em… em đi rửa bát”.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Vi Đào siết mạnh, kéo cô lại vào lòng, “Vẫn chưa nhảy hết bài”. Cố Tịch
nhìn ánh mắt đen thẫm, nụ cười ỡm ờ của anh, trong lòng như có giọng nói đang phóng lớn lên. Dáng vẻ này… chết tiệt, thật quyến rũ!
Vi
Đào nhìn hàng lông mi hơi cụp xuống, gò má đỏ hồng, đôi môi hé mở của Cố Tịch, tiểu ác quỷ trong lòng càng lúc càng nhảy múa. Anh ôm cô tiếp tục lắc lư chậm rãi, lòng bàn tay di chuyển sau lưng cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn nơi dưới bả vai. Nhìn đôi gò bồng đào phập
phồng lên xuống của cô, khóe môi anh từ từ nhếch lên. Anh thích nhất là
nhìn cô khi bị kích thích, có một vẻ e thẹn, một chút từ chối, nhưng cơ
thể lại phản ứng rất chân thực.
Vi Đào cúi xuống, từ từ hôn lên
mặt cô. Nghe tiếng kêu khẽ cô phát ra, hơi thở dần rối loạn, niềm vui
thích của anh càng tăng lên.
Khi bờ môi quấn vào nhau, hai người
đều cảm thấy một sự thỏa mãn, anh rất nhẫn nại, dịu dàng mút lấy, như
thể đôi môi cô là thạch hoa quả ngon lành nhất, nhận lấy từng chút một.
Cô chỉ có thể nhắm mắt, ngửa đầu trong lòng anh, nhận lấy sự trân trọng
yêu thương dịu dàng của anh.
Đầu lưỡi tham lam bắt đầu tách môi
cô ra, nhẹ nhàng vẽ trên những chiếc răng trắng. Cô mê man giữ chặt lấy
hàm răng, cơ thể cô trong sự ve vuốt của anh, dần dần nóng hực, không
phải là nhảy sao? Tại sao nhảy đến nỗi người mềm nhũn ra thế này?
Phần mông nhói đau, cô khẽ rên, định nói gì nhưng nhanh chóng bị một làn hơi ấm chặn lại, lưỡi anh đã luồn vào trong. Ối ối ối, cô bị anh trêu chọc
đến nỗi tê dại, hơi thở nóng ấm đoạt lấy mọi hơi thở của cô, quấn lấy,
không trốn tránh được. Cô động đậy lưỡi, quấy lấy anh, anh như được cổ
vũ, càng quậy phá hơn, há miệng nuốt lấy môi cô, dẫn dắt lưỡi cô hoạt
động. Khi cô cuối cùng thử đưa đầu lưỡi ra, thoáng cái đã bị đôi môi
nóng ấm của anh ngậm lấy, cô thót tim định lùi lại nhưng không thể.
Anh ra sức khuấy động, lòng bàn tay to cũng không còn an phận, từ mép áo
luồn lên trên. Ôi, cảm giác tràn căng lan tỏa khắp cơ thể, hai tay cô
bất giác ôm cổ anh, áp sát vào anh.
Cảm giác tê dại ập tới từng hồi, cô đỏ mặt thở dốc, giọng nói hổn hển đứt quãng, “Vi Đào”. Cô khó chịu quá, nóng nực, bức bối.
Nhưng đúng lúc cô ý loạn tình mê, khao khát nhiều hơn thì bàn tay to lớn đặt
trước ngực cô dừng lại, môi lưỡi quấn quýt của anh cũng ngừng động đậy.
Cô nghi hoặc mở to mắt, “Vi Đào?”.
Vi Đào cúi đầu, cau mày, vẻ mặt chịu đựng.
Cố Tịch thót tim, “Anh sau vậy? Có phải chịu đựng khó lắm không? Em… em có thể giúp anh”. Cô nghĩ anh đang nhẫn nhịn vì lời dì nói, trong lòng
cuống quýt.
Vi Đào tỏ ra đau khổ, hít thở một hơi rồi gượng nói, “Xin lỗi, anh không nhịn được nữa”.
Cố Tịch xót xa ve vuốt mặt anh, “Đừng nhịn nữa, em sẽ nói với dì”.
Vi Đào đau khổ cố nặn ra nụ cười, hôn mạnh lên mặt cô, “Bà xã… anh xin phép…”.
Trong vẻ sửng sốt của Cố Tịch, Vi Đào nhanh chóng bỏ đi.
Rầm! Cửa bật mở, rồi lại đóng mạnh vào! Khiến tim Cố Tịch cũng rung lên theo.
Anh… anh lại…
Lao vào nhà vệ sinh!
Ăn món súp lần đầu Cố Tịch nấu, ai đó đã bị đau bụng!